Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 927 - Chương 927: Nói Chuyện Với Mẹ 5

Chương 927: Nói Chuyện Với Mẹ 5 Chương 927: Nói Chuyện Với Mẹ 5 Chương 927: Nói Chuyện Với Mẹ 5
Mãi cho đến khi kỳ nghỉ hè trôi qua, Cố Di Gia và Phong Lẫm bàn bạc với nhau về việc để ba anh em chúng đi học.

"Bên ấy có tin gì chưa?" Cố Di Gia hỏi: "Sắp khai giảng rồi, Dương Duệ và Dương Nhụy không thể không được đến trường mãi như vậy được, đây không phải là làm lỡ tương lai của chúng sao?"

Đã quen với hệ thống chín năm giáo dục bắt buộc của đời sau nên trong suy nghĩ của cô con nít đi học là một chuyện lớn hơn cả trời, tuyệt đối không thể làm lỡ việc học hành của chúng được.

Phong Lẫm ôm lấy cánh tay mình, trầm ngâm một lúc lâu rồi đáp: "Đã có được chút thông tin rồi." Thật ra, mấy năm nay đoàn trưởng Dương luôn tìm kiếm, nay cũng đã có chút kết quả rồi.

Nhưng tiếc là anh ấy đã hy sinh nên không kịp bàn giao mọi chuyện, vì thế manh mối cũng đứt.

"Thật sao?" Cố Di Gia mừng rỡ: "Có lẽ dì út của ba anh em Dương Duệ vẫn còn sống đúng không?"

Phong Lẫm lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa rõ, vẫn còn phải đợi tin tức bên đó."

Nghĩ đến việc đoàn trưởng Dương đã tìm kiếm tận mấy năm nay, nên đến lượt họ thì cũng không thể tìm thấy ngay được, Cố Di Gia im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Đại khái cần khoảng bao lâu nữa?"

Thấy anh không lên tiếng thì Cố Di Gia đã biết thật ra anh cũng không dám chắc.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Chi bằng như vậy đi, nếu như đến lúc đó vẫn chưa tìm được người thì chúng ta cứ đăng ký cho bọn nhỏ để bọn nhỏ đi học trước."

Phong Lẫm ừm một tiếng, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô thở dài: "Gia Gia, vất vả cho em rồi."

"Vất vả gì chứ?" Cố Di Gia chớp mắt: "Ngày nào em cũng chỉ cần ăn cơm, ngủ nghỉ và làm việc cũng được xem là vất vả sao?"

Thấy vẻ lanh lợi trong đôi mắt cô thì anh không khỏi bật cười, sờ lên mặt cô.

Cố Di Gia nghiêng đầu cọ vào tay anh, cảm thán nói: "Mặc dù trong nhà có thêm ba đứa nhỏ nhưng Dương Duệ và Dương Nhụy lại làm rất được việc, những lúc anh không có ở nhà đều là hai đứa nó nấu cơm làm đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa, tưới cây xới đất các thứ... Em cảm thấy hình như giống bọn nhỏ đang chăm sóc ngược lại cho em vậy."

Người khác nói cô chăm sóc ba đứa nhỏ rất vất vả nhưng nếu họ đến nhà cô thì sẽ biết thật ra là hai đứa lớn đang chăm sóc ngược lại cho cô và Dương Đồng.

May là da mặt cô đủ dày, nếu không thì thật sự không cách nào chấp nhận được việc được hai đứa nhóc nhỏ chăm sóc như thế.

Phong Lẫm bật cười, áp trán mình lên trán cô rồi dịu dàng nói: "Gia Gia là tốt nhất, vì thế bọn nhỏ mới tình nguyện chăm sóc cho em."

Cố Di Gia chớp mắt: "Đoàn trưởng Phong, lời này của anh hình như hơi sai sai thì phải? Anh cảm thấy bọn nhỏ chăm sóc em là chuyện nên làm sao?"

Đoàn trưởng Phong là người không có nguyên tắc như vậy sao?

"Đừng nói bậy." Phong Lẫm cười cắn lên môi cô: "Mặc dù chúng ta đang tạm thời chăm sóc chúng nhưng cũng không thể làm hết mọi chuyện cho chúng giống cha mẹ ruột được. Hơn nữa một đứa trẻ mười tuổi, tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa đâu, chúng đã có thể làm việc nhà giúp gia đình rồi, cho dù cha mẹ chúng còn sống thì cũng sẽ không nuôi nấng chúng thành những đứa trẻ không làm được gì cả."

Huống hồ nếu sau này sống chung với dì út và dượng út của chúng thì những đứa trẻ chịu thương chịu khó cũng sẽ được người ta yêu thương hơn, có lợi cho tương lai của chúng.

Sau khi hiểu rõ ý của anh thì Cố Di Gia mới đưa tay ôm lấy cổ anh.

"Đoàn trưởng Phong nói đúng lắm!" Cô nói ra lời từ tận đáy lòng: "Vậy em sẽ tiếp tục mặt dày không làm gì cả để bọn nhỏ chăm sóc em."

Phong Lẫm bế cô về giường, không đồng tình với lời nói của cô: "Em làm gì rảnh rỗi ngồi không chứ? Rõ ràng ngày nào em cũng làm việc, còn phải dạy bọn nhỏ học, may quần áo cho chúng... Gia Gia cũng rất vất vả đấy."

Trước giờ cô là một người rất hào phóng, chưa bao giờ keo kiệt về mặt tiền bạc, cô thích dùng số tiền mình kiếm được để mua đồ cho mọi người.

Cho dù bây giờ cô kiếm được cũng kha khá nhưng đó cũng là do cô vất vả làm việc mới đổi lấy được, mặc dù anh không biết vẽ tranh nhưng lại có thể hiểu được nỗi vất vả của cô.

Đương nhiên, Dương Duệ và Dương Nhụy cũng thấy điều đó, vì thế hai đứa nhỏ cũng muốn cố gắng làm hết công việc nhà để cô không cần nhọc lòng vì nó nữa.

Bọn nhỏ đều rất ngoan, chúng có thể thấy được và cảm thông cho nỗi vất vả của người lớn.
Bình Luận (0)
Comment