Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 932 - Chương 932: Dì Út 1

Chương 932: Dì Út 1 Chương 932: Dì Út 1 Chương 932: Dì Út 1
Sau khi Nhạc Thanh Nhã tốt nghiệp đại học thì cô ấy đã đến dạy tại một trường cấp ba, rồi gả cho một giáo viên dạy tại trường đại học Thượng Hải tên là Khổng Quân Hàm.

Nhưng không lâu sau đó Khổng Quân Hàm bị học sinh tố cáo, rồi lại bị người khác rắp tâm hãm hại để báo thù nên cuối cùng hai vợ chồng bị đưa đến một thôn nhỏ vừa héo lánh vừa lạc hậu ở vùng Tây Nam, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua.

"Khoảng thời gian đó họ sống không tốt lắm." Phong Lẫm nói ngắn gọn.

Cố Di Gia hít sâu một hơi, thật ra không cần anh nói thì cô cũng có thể đoán được phần nào, trong trương lai khi mọi người nhớ lại đoạn lịch sử này thì đều cảm thấy vô cùng đau khổ và bất lực.

"Thật ra lúc Khổng Quân Hàm bị tố cáo, chỉ cần Nhạc Thanh Nhã chịu ly hôn với anh ấy thì sẽ không bị liên lụy, nhưng Nhạc Thanh Nhã lại không đồng ý... Hơn nữa, lúc đó do bị liên lụy mà Nhạc Thanh Nhã còn bị đánh trọng thương, lúc đó cô ấy còn đang mang thai, đứa nhỏ cũng vì vậy mà bị sẩy..."

Lòng Cố Di Gia thắt chặt lại, cô cảm thấy nghẹt thở, hít thở một cách khó khăn.

Phong Lẫm vội vàng vỗ lên lưng cô, hỏi với vẻ cực kỳ lo lắng: "Gia Gia?"

Một lúc lâu sau, Cố Di Gia mới đáp lại bằng một giọng nói khàn đặc: "Sau đó... Cô ấy thế nào?"

Phong Lẫm hạ thấp giọng hơn trước đó: "Cô ấy còn chưa kịp nghỉ ngơi để khỏe lại thì đã bị đuổi xuống vùng nông thôn hẻo lánh kia với Khổng Quân Hàm, lúc đó cô ấy không nghỉ ngơi tốt nên bác sĩ nói cô ấy đã mất đi khả năng sinh con..."

Cố Di Gia yên lặng một lúc lâu.

Cô có thể đoán ra được kết quả này, chỉ là vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu mà thôi.

Lúc này, anh tiếp tục nói: "Khổng Quân Hàm vì muốn chăm sóc cho cô ấy nên sau khi đến đó thì làm đủ mọi việc, khoảng thời gian đó anh ấy lao lực quá độ, gồng gánh mọi thứ nên sức khỏe xuống dốc, nghe nói bây giờ không ổn lắm..."

Hai vợ chồng họ trải qua những chuyện này, mãi cho đến hôm nay cũng chưa có con.

Phong Lẫm biết lòng cô thấy khó chịu nên cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh đã cho người đi tìm họ rồi, họ nói họ đồng ý đến đón ba đứa nhỏ đi."

Giọng Cố Di Gia khàn đặc hơn: "Khi nào họ đến?"

"Có lẽ khoảng vài ngày nữa." Phong Lẫm nói: "Sau khi Nhạc Thanh Nhã nhận được tin tức thì đã lập tức mua vé tàu hỏa để đến đây."

Lòng Cố Di Gia nghẹn ngào đến mức không thở nổi.

Thật ra cô biết trong thời đại này những người bất hạnh như Nhạc Thanh Nhã và Khổng Quân Hàm rất nhiều, thậm chí hai người họ còn được xem là may mắn nữa. Bởi vì ít nhất họ vẫn còn sống, ở thời đại này không biết có bao nhiêu người vì chuyện đó mà nhà tan cửa nát, bị chết oan.

Mãi cho đến ngày hôm sau cảm giác khó chịu này vẫn chưa biến mất khỏi lòng Cố Di Gia.

Ba anh em Dương Duệ thấy sắc mặt cô không ổn thì hơi lo lắng.

Gần đây tuyết bắt đầu rơi lại nên trường học cho học sinh nghỉ, vì thế ba đứa nhỏ ở nhà với cô, không cần đến trường.

"Dì Di à, dì cảm thấy không khỏe sao?" Giọng nói trong veo của Dương Đồng vang lên.

Cố Di Gia ôm lấy cậu bé vào lòng, hôn lên gương mặt bánh bao của cậu bé rồi miễn cưỡng đáp lại: "Không, dì rất khỏe." Sau đó, cô gọi cả Dương Duệ và Dương Nhụy đến ngồi vây quanh lò sưởi.

Đợi khi ba anh em chúng ngồi xuống hết rồi Cố Di Gia mới nói với chúng: "Duệ Duệ, Nhụy Nhụy, Đồng Đồng, mấy ngày nữa dì của các con sẽ đến đón các con."

Trừ Dương Đồng vẫn còn ngây thơ không hiểu chuyện gì ra thì Dương Duệ và Dương Nhụy đều sững sờ, sau đó kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt lên.

"Thật, thật sao?" Dương Duệ nắm chặt bàn tay lại.

Mắt Dương Nhụy cũng trợn tròn lên, không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Cố Di Gia gật đầu thì hai anh em mới nhìn nhau, sau đó cả hai vui mừng hét lên một tiếng, nét phấn khích hiện rõ trên mặt.

Nhưng sau đó hình như nghĩ ra gì đó nên bỗng dưng nụ cười trên mặt Dương Nhụy đã tắt ngúm.

Cố Di Gia không hiểu nên hỏi: "Nhụy Nhụy bị sao thế?"

Dương Duệ và Dương Đồng đều nhìn sang cô bé.

Dương Nhụy cúi đầu, dùng chân cọ xuống đất, do dự một lúc rồi nói: "Nếu dì đến đón bọn con thì có phải bọn con phải rời đi đúng không?"

Cố Di Gia cười đáp: "Đúng thế, sau khi dì của mấy đứa nghe được tin của mấy đứa thì đã lập tức đến đây, cô ấy rất quan tâm đến các con đấy."

Dương Nhụy vẫn cúi đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Nếu vậy thì sau này bọn con còn có thể gặp lại dì Cố, chú Phong, còn có dì Trần và chú Cố, Bảo Hoa họ nữa đúng không? Con, con không muốn xa mọi người..."

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn đầy nước mắt.

Dương Duệ cũng thẫn thờ một lúc, sau đó cũng lặng lẽ cúi đầu, che đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình.

Cậu bé không muốn khóc, nhưng mà...
Bình Luận (0)
Comment