Chương 936: Đòi Tiền 1
Chương 936: Đòi Tiền 1
Chương 936: Đòi Tiền 1
Hai hôm sau Nhạc Thanh Nhã và Khổng Quân Hàm đưa ba đứa nhỏ rời đi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng khi biết mình phải rời khỏi đây thì Dương Duệ và Dương Nhụy vẫn không kìm lòng được, mắt đỏ hết cả lên, Dương Đồng thì ôm chặt lấy Cố Di Gia khóc lớn.
Cậu bé vừa khóc vừa hét: "Con không đi đâu, con muốn dì, con muốn ở với dì..."
Vốn Cố Di Gia đã rất đau lòng rồi, khi nghe cậu bé khóc như thế thì suýt chút nữa không kiềm lại được, muốn sụp đổ theo cậu bé.
Cuối cùng Dương Duệ và Dương Nhụy phải vội vàng đi dỗ dành cậu bé.
Cố Di Gia cũng nói: "Sau này có thời gian thì dì sẽ đi thăm Đồng Đồng mà, hoặc là chờ đến khi Đồng Đồng lớn rồi quay về đây thăm dì nha."
Tương lai thế nào cô không biết trước được, nhưng bây giờ dùng nó làm cái cớ để dỗ dành đứa nhỏ này thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Khó khăn lắm mới dỗ cậu bé nín được, Cố Di Gia sờ lên đầu cậu bé: "Sau này nhớ viết thư cho dì, dì cũng sẽ viết thư cho mấy đứa."
Mặc dù cô biết Nhạc Thanh Nhã chắc chắn sẽ đối xử với ba đứa nhỏ rất tốt nhưng Cố Di Gia vẫn sợ lỡ như có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vì thế mới bảo ba đứa nhỏ mỗi tháng đều phải viết thư cho mình, như thế cũng tiện biết được tình hình của chúng.
Ba đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Cho dù có không đành lòng xa nhau đến mấy thì ba đứa nhỏ vẫn phải rời khỏi đây với Nhạc Thanh Nhã và Khổng Quân Hàm.
Trời còn chưa sáng, thời tiết cũng còn rất lạnh nhưng Cố Di Gia vẫn kiên trì tiễn họ ra bên ngoài khu nhà tập thể, nhìn theo họ lên xe.
Ba đứa nhỏ ngồi trong xe lần lượt thò đầu ra, không ngừng vẫy tay tạm biệt cô.
Mãi cho đến khi chiếc xe ấy biến mất không thấy đâu nữa thì Phong Lẫm mới kéo chiếc áo khoác quân đội trên người mình ra ôm lấy cô gái đang ngơ ngác đứng giữa gió lạnh kia vào lòng, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô.
Cố Di Gia vùi mặt vào lòng anh, không nói câu nào.
Phong Lẫm thở dài, chỉ có thể nói những lời an ủi vô ích: "Gia Gia, sau này sẽ có cơ hội gặp lại thôi."
"Dù thế thì cũng phải đợi rất lâu." Cô nghẹn ngào nói tiếp: "Còn không biết là lúc nào nữa..."
Phong Lẫm không nói gì, chỉ đành ôm lấy cô về nhà trong cơn gió lạnh buốt.
Những ngày sau đó Cố Di Gia vẫn lười biếng như thế, làm gì cũng không có tinh thần.
Mãi cho đến khi hai đứa nhóc Bảo Sơn và Đại Hoa được nghỉ, chạy đến chỗ Cố Di Gia để nhờ cô phụ đạo bài tập, những đứa trẻ khác cũng đến tìm cô Gia Gia để lấy kẹo, nhờ đó nhà họ mới náo nhiệt hơn hẳn, cuối cùng cô cũng không còn chán chường, nhớ mãi đến chuyện buồn ấy nữa.
Cuối cùng Phong Lẫm và Trần Ngải Phương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ngải Phương thở dài: "Gia Gia là một người sống tình cảm, cho dù chỉ nuôi con gà thôi cũng có thể có tình cảm được, chứ không cần nói đến mấy đứa nhỏ đã ở chung mấy tháng trời..."
Cho nên khoảng thời gian này đừng khuyên bảo gì cô cả, cứ rời sự chú ý của cô đi là được.
Phong Lẫm yên lặng.
Xem ra sau này đừng nên có con thì hơn, lỡ như đứa nhỏ trưởng thành rồi phải rời xa cha mẹ thì có lẽ tâm trạng của cô lại không tốt nữa. Đương nhiên nói thì nói vậy thôi, chỉ là trong cuộc sống trừ người bạn đời của mình ra thì không có ai ở cạnh ai mãi được cả, con cái lớn rồi cũng sẽ rời xa cha mẹ, cha mẹ rồi cũng sẽ già đi, họ không thể mãi mãi ở cạnh những đứa con của mình được.
Ngay cả chính bản thân anh cũng sẽ già đi trước cô...
Nghĩ đến đây, Phong Lẫm càng quý trọng những tháng ngày ở cạnh cô hơn.
Anh không thể thường xuyên ở cạnh cô như những người chồng bình thường khác, không chỉ có công việc bận rộn mà anh còn phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy năm gần đây anh thật sự không hề dành nhiều thời gian ở cạnh cô, còn không nhiều bằng thời gian cô về chơi với anh trai và chị dâu mình nữa.
Bảo Sơn và Đại Hoa, còn cả Chu Vệ Cương biết được tình hình của Cố Di Gia từ chỗ Bảo Hoa nên đã quyết định đến chơi với cô.
Mấy đứa trẻ này ngày nào cũng mang theo bài tập đến đây, ngồi vùi đầu ở nhà cô để làm bài tập, sẵn tiện hỏi cô những chỗ không hiểu.
Đại Hoa và Chu Vệ Cương thì còn đỡ, nhưng những vấn đề mà Bảo Sơn hỏi ngày càng khiến Cố Di Gia không đáp lại được nữa.
Cố Di Gia thấy nếu như mình còn không chịu tiến bộ nữa thì sợ là ngày nào đó sẽ không thể trả lời được những vấn đề mà Bảo Sơn hỏi nữa.
Vì những vấn đề mà Bảo Sơn hỏi ngày càng cao hơn, nó sắp vượt quá phạm vi mà trước đây cô được học rồi, mặc dù kiếp trước cô là sinh viên đại học nhưng sau khi tốt nghiệp ra đi làm thì không hề học thêm gì nữa.
Bây giờ cô rất hối hận, sớm biết như vậy thì lúc đó không vội đi làm sớm như thế, mà sẽ tiếp tục thi nghiên cứu sinh.