Chương 944: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học 1
Chương 944: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học 1
Chương 944: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học 1
Cố Di Gia ôm chặt lấy anh.
Cô vốn tưởng rằng mình có nhiều việc phải làm như vậy, công việc bận rộn thì sẽ không nhớ anh, mãi cho đến khi anh quay lại, cô mới phát hiện ra mình thực sự rất nhớ anh, chỉ là sự nhớ nhung đó bị đè nén ở trong lòng.
Phong Lẫm cũng ôm cô, hai người đứng trong hành lang tối, yên lặng dựa sát vào nhau.
Một lúc lâu sau, Cố Di Gia buông ra trước: "Anh đói bụng chưa? Em nấu cho anh một bát mì... Đúng rồi, anh đi tắm trước đi, trên người anh toàn mùi mồ hôi thôi."
Phong Lẫm: "..." Vừa rồi cô ôm anh chặt như vậy, anh còn tưởng cô không chê.
Vào những ngày nắng nóng như này, ai từ bên ngoài trở về mà không đổ mồ hôi, huống chi anh phải đi vài ngày trên tàu, vừa xuống tàu là lao thẳng về nhà, làm gì có thời gian mà chăm sóc bản thân.
Cố Di Gia cực kỳ ghét bỏ lấy tay bịt mũi lại, vừa đuổi anh đi tắm vừa phàn nàn nói: "Em vừa mới tắm xong, lại bị anh làm cho hôi rình, lần tắm này đúng là vô ích."
Đoàn trưởng Phong bị ghét bỏ còn có thể làm cái gì bây giờ? Chỉ đành ngoan ngoãn đi tắm.
Cố Di Gia vào bếp nấu mì cho anh, đồng thời hô lên một tiếng: "Tắm lâu một chút, chà người cho sạch sẽ, nếu không sạch sẽ, tối nay không được về phòng, ngủ ở phòng dành cho khách đi."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Người nhà họ Tiền ở bên cạnh cũng nghe thấy lời cô nói, Mạnh Xuân Yến che miệng cười không ngừng, da mặt doanh trưởng Tiền hơi cứng lại.
Bộ dáng ghét bỏ của Cố Di Gia lúc này, giống y như nhiều chị dâu trong khu tập thể vậy, các chị dâu đều rất ghét những người đàn ông hôi rình này, lúc nào về cũng mồ hôi đầm đìa, tắm cũng không thèm tắm đã lao lên giường nằm. Chẳng lẽ bọn họ không biết mình bẩn đến mức nào sao? Hết mồ hôi rồi lại bùn đất, cả cái giường đều bị bọn họ làm bẩn hết.
Đáng tiếc đàn ông thích sạch sẽ chỉ có số ít, còn lại đa số đều là những tên đàn ông hôi hám.
Cố Di Gia còn chưa nấu mì xong, đoàn trưởng Phong đã tắm xong đi ra ngoài.
Anh cởi trần mặc quần lót, những giọt nước chảy dài xuống trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị, cũng không biết là nước chưa lau khô hay là mồ hôi nữa.
Cố Di Gia lấy khăn tay cho anh lau mặt, hỏi: "Tắm sạch chưa? Anh tắm nhanh như vậy, chắc chắn là không sạch." Vừa nói, cô vừa cúi người xuống ngửi, ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người anh, không còn mùi hôi nữa, cuối cùng sắc mặt trông cũng tốt hơn một chút.
Phong Lẫm nhân cơ hội ôm lấy cô, rồi nhân lúc cô vừa ngẩng mặt lên thì hôn cô.
Xa nhà mấy tháng, trong lòng anh luôn nhớ đến cô, biết cô đang đợi anh về, khiến anh càng trân trọng bản thân mình hơn.
Mãi một lúc lâu sau, cả người cô đều mềm nhũn trong vòng tay anh.
Cảm nhận được cơ thể anh có sự biến hóa, mặt Cố Di Gia đỏ bừng lên, cô đánh anh một cái: "Anh không đói sao? Ăn trước đi đã!"
Phong Lẫm dừng lại một chút, nói: "Rất đói."
Tay anh vẫn ôm chặt cô không buông, làm cô có thể cảm nhận được rõ sự hiện diện của anh hơn.
Cố Di Gia không vui nói: "Đói bụng thì ăn mì trước rồi nghỉ ngơi thật tốt, nhìn mắt anh đỏ ngầu như vậy, mấy ngày rồi không nghỉ ngơi có phải không?"
Vừa lúc đó nước trong nồi sôi trào, Cố Di Gia định đi nấu mì cho anh, nhưng anh không để cô làm, mà tự mình nấu mì.
Cố Di Gia ngồi đó, hai tay chống cằm, nhìn anh bận rộn, rồi kể cho anh nghe mấy tháng nay mình bận rộn đến mức nào, mãi đến hôm nay mới hoàn thành xong bản thảo.
Hoàn thành xong bản thảo đồng nghĩa với việc cô không còn phải làm việc vất vả mỗi ngày nữa, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi.
Phong Lẫm gắp mì đã nấu chín vào bát, hỏi: "Vậy thời gian tới sẽ nghỉ bao lâu?"
Anh biết rất rõ, vợ anh là người không chịu ngồi yên, có thể nghỉ ngơi, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi quá lâu, nếu không cô sẽ cảm thấy mình nhàn quá sinh bệnh mất.
Là người làm việc chăm chỉ tiêu chuẩn.
Cố Di Gia dừng một chút, mơ hồ nói: "Tạm thời cứ nghỉ ngơi một tháng đã rồi tính tiếp."
Nên nghỉ bao lâu? Chờ sau khi trúng tuyển đại học, cô sẽ đi học, còn chuyện sau này có tiếp tục động vào bút nữa hay không, thực ra cô cũng không biết.
Đối với Cố Di Gia mà nói, vẽ truyện tranh chỉ là để kiếm tiền, cô không có cảm hứng hay mục tiêu để theo đuổi, cô cũng không có năng lực sáng tạo ra kiệt tác nào tồn tại mãi mãi, cũng không có loại bản lĩnh đó, về cơ bản đó chỉ là kiếm sống mà thôi.