Chương 95: Vừa Ý Em Gái Nhà Người Ta 3
Chương 95: Vừa Ý Em Gái Nhà Người Ta 3
Chương 95: Vừa Ý Em Gái Nhà Người Ta 3
Nói xong, thấy qua một lúc lâu mà chồng mình vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Mạn Lê lại đẩy anh ấy một cái.
Cục trưởng Ngụy mở bừng mắt, cơn buồn ngủ cũng vơi đi mấy phần, kinh ngạc nói: "Em mới nói cái gì? Hình như anh không nghe rõ."
Triệu Mạn Lệ lặp lại lần nữa.
Cục trưởng Ngụy nghe xong, trực tiếp ngồi dậy, cả người ngơ ngác.
Thấy phản ứng này của chồng mình, Triệu Mạn Lệ khó hiểu, lại đẩy anh ấy: "Anh sao thế? Giật mình đến mức nói không ra lời à?"
Cục trưởng Ngụy quay đầu nhìn chị ấy, sờ đầu: "Đúng là rất giật mình, khó trách..."
Khó trách Phong Lẫm lại ra tay, e là ngoài nhiệm vụ thì còn có thêm tư tâm của mình.
Bảo sao anh ấy thấy lần này Phong Lẫm lại để bụng như thế, hóa ra là vì vừa ý em gái nhà lão Cố, cũng không sợ sau khi để lão Cố biết được, trực tiếp cho anh ăn mấy đấm.
Triệu Mạn Lệ lập tức hưng phấn hơn, nói với vẻ tràn đầy ngạc nhiên: "Thanh niên ưu tú như đoàn trưởng Phong, trước kia em không nghĩ ra được sẽ là cô gái như thế nào mới có thể xứng đôi với cậu ấy, không ngờ chính cậu ấy lại để ý đến con gái nhà người ta..."
Thấy Phong Lẫm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ cống hiến hết đời mình cho quốc gia, những chuyện như kết hôn sinh con chắc chắn không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Nhưng ai ngờ anh cũng biết động lòng phàm.
Cục trưởng Ngụy ngạc nhiên xong thì nói: "Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Triệu Mạn Lệ khó hiểu.
"Đáng tiếc sức khỏe của em gái lão Cố như thế..."
Nếu Cố Di Gia là một cô gái khỏe mạnh, chắc chắn anh ấy sẽ không nói nhiều mà để vợ mình hỗ trợ giật dây, đồng thời đi nói chuyện này với lão Cố, cũng không thể thiếu việc trêu chọc lão Cố một phen, không ngờ lại kết làm thông gia với Phong Lẫm. Dù sao tuổi tác của Phong Lẫm cũng không còn nhỏ nữa, nghe nói nhóm lãnh đạo ở phía quân đội cũng rất quan tâm đến chuyện quan trọng cả đời này của anh, khó lắm anh mới vừa ý một đồng chí nữ, có khi mấy vị lãnh đạo đó sẽ mừng tới mức đốt pháo cũng nên.
Nhưng mà sức khỏe của Cố Di Gia như thế...
Đừng nói là mấy vị lãnh đạo kia, chỉ sợ là nhà họ Phong cũng không muốn cưới một đứa con dâu như vậy về nhà đúng không?
Triệu Mạn Lệ lập tức mất hứng: "Sức khỏe của Gia Gia thì sao chứ? Đúng là sức khỏe của em ấy không tốt thật, nhưng cũng đâu phải là không thể chữa trị! Ngày xưa nhà họ Cố nghèo, không có điều kiện, không thể đưa em ấy tới bệnh viện để kiểm tra kịp thời, có bệnh chữa bệnh mới có thể kéo dài tới hiện tại. Nói không chừng chờ tới khi em ấy và chị dâu nó cùng đi theo quân, ở trụ sở bên kia có bác sĩ giỏi, bác sĩ chữa khỏi cho em ấy được thì sao? Hơn nữa cũng chưa nói là bệnh của em ấy không trị hết được, đúng không?"
Thấy vợ không vui, cục trưởng Ngụy lập tức nói: "Không phải là đầu óc anh không nghĩ kịp thôi à? Nếu bệnh của Gia Gia có thể chữa khỏi, vậy thì đúng là một chuyện đáng mừng."
Phong Lẫm đúng là một thanh niên ưu tú, có rất nhiều đồng chí nữ ở đoàn văn công trong bộ đội muốn gả cho anh, còn có nhóm người nhà ở khu nhà tập thể, người nào người nấy cũng muốn múc anh vào trong chén của mình, giới thiệu thân thích nhà mình cho anh.
Nếu Cố Di Gia có thể kết hôn với anh thì cũng là một mối rất đẹp, lão Cố cũng không cần lo lắng mãi cho em gái nữa.
Triệu Mạn Lệ vui vẻ cười rộ lên: "Em rất thích cô bé Gia Gia này, mặc dù sức khỏe của em ấy không tốt nhưng em ấy cũng chưa từng oán trách gì, hay tự xem mình là bệnh nhân, muốn người khác hầu hạ. Ngày nào Gia Gia cũng giúp em làm những việc trong khả năng cho phép, trong nhà có em ấy, em cảm thấy cuộc sống cũng thú vị hơn, hàng ngày Bảo Hoa và Bảo Châu về nhà cũng vô cùng vui vẻ, không giống như trước kia, sau khi tan học còn muốn chơi tới tối ở bên ngoài vẫn không chịu về..."
"Ngày hôm qua, Gia Gia còn may một cái váy cho con gái chúng ta, Bảo Châu vui lắm." Chị ấy càng nói càng hưng phấn: "Haiz, nói chứ, cái váy đó đẹp thật, còn đẹp hơn quần áo may sẵn trong cửa hàng bách hóa, sau khi Bảo Châu mặc vào thì không chờ nổi đã chạy ra ngoài để khoe."