Chương 950: Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi 3
Chương 950: Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi 3
Chương 950: Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi 3
Bây giờ đã được hơn nửa tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, cũng là ngày Cố Di Gia không chê đoàn trưởng Phong, buổi tối ngủ đặc biệt thích nằm trong vòng tay đoàn trưởng Phong.
Cố Di Gia mỉm cười hôn anh, cố ý nói: "Anh Lẫm, anh sao vậy? Tại sao anh lại không để ý đến em?" Cô nói một cách đáng thương: "Nghĩ đến việc sau khi vào đại học thì phải xa anh, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, không muốn phải xa anh..."
Sắc mặt Phong Lẫm hơi dịu đi, duỗi tay ôm thật chặt người trong lòng.
Anh thở dài trong lòng, anh thực sự là thiếu nợ cô mà!
Cố Di Gia mỉm cười cọ cọ vào mặt anh, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, giống như con mèo con đáng yêu vậy: "Anh Lẫm, chúng ta sắp phải chia xa rồi, nhất định phải trân trọng hiện tại..."
Phong Lẫm không nhịn được liền cúi đầu chặn miệng cô lại.
Khi biết cô sắp thi đại học, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nghe cô nói như vậy anh vẫn thấy khó chịu.
Cho đến tận đêm khuya, người trong lòng anh đã ngủ say, Phong Lẫm vẫn yên lặng suy tư.
**
Rất nhiều người trong khu tập thể sau khi biết Bảo Sơn sắp thi đại học, thì đều há hốc mồm.
Có người vô thức nói: "Bảo Sơn còn nhỏ như vậy, đã thi đại học rồi sao? Cậu bé có làm được không vậy?"
"Sao lại không làm được? Cậu quên rồi sao, Bảo Sơn hiện tại đang là học sinh cấp ba đấy."
Những lời này cũng đã nhắc nhở không ít người, năm ngoái Bảo Sơn đã là học sinh cấp 3, chỉ là mỗi khi nhìn thấy cậu bé, họ luôn nghĩ cậu vẫn còn là một đứa trẻ, nên xem nhẹ điều đó.
Khi Đại Hoa, Chu Vệ Cương và những người khác được nghỉ trở về, biết Bảo Sơn muốn thi đại học, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Chu Vệ Cương nhìn thấy Bảo Sơn liền nói: "Anh biết thằng nhóc em nhất định sẽ tham gia thi đại học mà!"
Mặc dù hiện tại bọn họ chỉ là học sinh cấp hai, nhưng việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học lần này là một chuyện lớn, nên trong trường học có rất nhiều người đang thảo luận, bởi vì dù sao sau này nếu bọn họ muốn tiếp tục học lên cao, chắc chắn sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, điều này có liên quan tới tương lai của họ.
Đại Hoa nói: "Nếu là Bảo Sơn, nhất định có thể thi đậu." Sau đó cô bé hỏi: "Bảo Sơn, đến lúc đó cậu muốn vào trường đại học nào?"
"Thủ Đô!" Bảo Sơn nói: "Cô út của tớ thi vào Thủ Đô, nên tớ cũng muốn thi vào Thủ Đô với cô ấy."
Đương nhiên, đại học Thủ Đô ở thủ đô, nên nhất định đây là trường đại học tốt nhất, đó cũng là lý do cậu bé quyết định chọn trường này.
Nghe vậy, Đại Hoa sửng sốt một lúc, trong lòng có chút phức tạp.
Khi biết tin kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cô bé đã đoán rằng với khả năng của cô Gia Gia, chắc chắn cô ấy sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Đến lúc đó, cô ấy sẽ rời khỏi đây và đi học ở nơi khác, có thể vài năm nữa cũng sẽ không quay lại, thậm chí có thể... Không biết sau này khi nào mới gặp lại cô ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đại Hoa đột nhiên cảm thấy chua xót không tả được.
Chạng vạng tối, Cố Di Gia tiễn mọi người đến học bổ túc về, vừa rót ly nước chuẩn bị uống thì phát hiện Đại Hoa đang đứng lưỡng lự ở cửa.
Cô mỉm cười vẫy tay với cô gái: "Đại Hoa, cháu làm gì ở ngoài vậy? Vào nhà đi."
Đại Hoa chậm chạp đi vào, áy náy hỏi: "Cô Gia Gia, cháu có làm phiền cô không?"
"Không phiền đâu?" Từ trong tủ Cố Di Gia lấy bánh quy và đồ ăn nhẹ ra cho cô bé ăn: "Cô cũng không bận, không phiền đâu."
Đại Hoa nói: "Cháu nghe Bảo Sơn nói, cô cũng sắp thi đại học, cháu sợ ảnh hưởng đến việc học của cô..."
Cho nên lần này cô bé được nghỉ về nhà, cô bé và Chu Vệ Cương đều rất hiểu chuyện, không ghé tới đây.
Sau khi hiểu được ý của cô bé, Cố Di Gia cười nói: "Không ảnh hưởng đâu, mấy năm nay cô đều học tập, kiến thức đều ở trong đầu rồi."
Cô bé gật đầu, hiểu rằng bây giờ cô cũng không cần phải ôn tập nhiều.
Đại Hoa nghĩ đến việc cô bổ túc cho Bảo Sơn bài tập về nhà, đồng thời củng cố các kiến thức cấp ba của mình, không khỏi cong môi mỉm cười, cảm thấy Cố Di Gia là người tốt đáng được ngợi khen.
Nếu cô không quan tâm đến việc học của Bảo Sơn, không dạy kèm cho những người không liên quan như họ, thì cô đã không học. So với những người chỉ có vài tháng để ôn tập, Cố Di Gia đã có thời gian chuẩn bị kỹ càng hơn, nên không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào.
Đại Hoa cắn một miếng bánh quy, bánh quy rất khô, miệng cô bé cũng khô khốc, như thể cổ họng bị tắc nghẽn.
Cô bé nuốt không nổi.