Chương 953: Thi Đậu Đại Học 2
Chương 953: Thi Đậu Đại Học 2
Chương 953: Thi Đậu Đại Học 2
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc Phương Mỹ Di cũng đã viết thư gửi cho họ, cô ấy rất tự tin với kết quả thi lần này của mình, còn đầy hy vọng nói rằng đợi họ đến thủ đô với mình nữa.
Sau khi Trang Nghi Giai đọc xong bức thư thì áp lực trong lòng càng lớn hơn.
Cố Di Gia cũng hết cách, chỉ đành để đoàn trưởng Phong nói lại với doanh trưởng Hứa để cậu ấy có thể thường xuyên an ủi và quan tâm đến tâm trạng của vợ mình hơn.
Đoàn trưởng Phong hỏi cô: "Còn em thì sao? Em có tự tin không?"
"Đương nhiên là có rồi!" Cố Di Gia nói một cách rất hùng hồn: "Anh trông vợ anh giống một người không có tự tin đến thế sao? Em chắc chắn rằng mình có thể thi đậu vào Đại học Thủ Đô."
Nếu như nói Bảo Sơn dựa vào việc mình là thiên tài để lấn át người khác thì cô sẽ dựa vào việc đã từng học qua đại học để vượt mặt mọi người.
Đặc biệt là trong kiếp này, vào mấy năm gần đây cô đã biết trước nên đã ôn lại hết tất cả kiến thức của cấp hai và cấp ba, thêm vào đó là do ôn tập cho Bảo Sơn nên đã được ôn lại ôn lại rất nhiều lần, có thể nói cô đã thuộc lòng hết kiến thức của chương trình cấp ba từ lâu rồi.
Đối với cô mà nói thì kỳ thi đại học này không hề khó chút nào.
Phong Lẫm thấy cô tự tin như thế thì không khỏi bật cười.
Anh rất thích dáng vẻ tự tin và hoạt bát của cô, nó tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lo lắng buồn phiền, hơn nữa vợ anh cũng có tư cách tự tin như thế.
"Vốn anh còn suy nghĩ xem nếu như em lo lắng thì phải an ủi em thế nào nữa cơ..." Anh thở dài một tiếng, trông có vẻ rất thất vọng.
Cố Di Gia phấn khích, quay đầu nhìn anh hỏi: "Vậy anh định an ủi em thế nào?"
Đoàn trường Phong nhích lại gần tai cô nói nhỏ vài câu.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, đẩy anh ra ngay, xấu hổ đáp lại một tiếng: "Lưu manh!" Hiếm lắm mới có thể khiến một người vô cùng bạo gan như cô xấu hổ, có thể thấy cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng đã tiến bộ rồi.
Còn đoàn trưởng Phong thì xem nó như lẽ đương nhiên, chuyện vợ chồng với nhau sao lại có thể nói là lưu manh được chứ?
Năm bảy mươi bảy qua đi, vào đầu tháng một của năm bảy mươi tám, cuối cùng kết quả thi cũng đã được công bố.
Có rất nhiều người ở khu nhà tập thể đã được thông báo đến thị trấn để kiểm tra sức khỏe, có thể nhận được giấy thông báo thì chứng minh điểm thi đại học đã đủ tiêu chuẩn để được tuyển, chỉ cần sức khỏe phù hợp thì sẽ có thể đăng ký vào trường đại học mà mình thích.
Trong khu nhà tập thể có đến mười mấy người tham gia kỳ thi đại học nhưng chỉ có hai người là không nhận được giấy thông báo, những người còn lại đều đã nhận được hết rồi.
Cả khu nhà tập thể trở nên náo nhiệt hơn hẳn, ngay cả bên phía quân đội cũng vui mừng không kém.
Sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai cũng vui lây, trong quân đội họ có nhiều sinh viên đại học như thế là một chuyện vô cùng vinh dự đấy.
Những người được thông báo thì càng phấn khích hơn nữa, họ lập tức chạy thẳng đến chỗ của Cố Di Gia để cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu như không có cô ôn tập cho họ thì chắc chắn họ sẽ không thi đậu được.
Cố Di Gia đón hết nhóm người này rồi lại đến nhóm người khác, thậm chí họ còn mua đồ mang qua để cảm ơn nữa.
Từ chối được người này nhưng cũng không từ chối được người khác, thậm chí còn có người đến đặt đồ xuống rồi đi ngay, cô hoàn toàn không thể xác nhận được người ấy là ai, cho dù có muốn trả cũng không biết trả cho ai.
Ngay cả người nhà của họ cũng đến góp vui, họ nhìn Cố Di Gia với ánh mắt ngưỡng mộ, không chỉ ngưỡng mộ vì cô có thể thi đậu đại học mà còn ngưỡng mộ những người đến tặng quà cho cô.
Khó khăn lắm những người đến tặng quà mới rời đi hết, Cố Di Gia nhìn xuống đống quà cảm ơn ấy thì lại thấy đau đầu.
Đợi khi Phong Lẫm về đến thì hai người họ cùng mang những món đồ ấy đến nhà anh cả và chị dâu.
"Sao hai đứa lại mang nhiều đồ đến thế?" Trần Ngải Phương không biết nói gì hơn: "Họ cảm ơn em thì em cứ nhận lấy đi."
So với tương lai rộng mở phía trước thì những vật ngoài thân này không là gì cả.
Cố Di Gia đáp: "Họ không chỉ tặng em mà còn tặng luôn cả phần của Bảo Sơn nữa, Bảo Sơn cũng có công giải đề cho họ đấy."