Chương 960: Bạn Cùng Trường 1
Chương 960: Bạn Cùng Trường 1
Chương 960: Bạn Cùng Trường 1
Sau khi thu dọn hành lý, một nhóm người xuất phát lên đường đến thủ đô.
Người thì nhiều, hành lý cũng không ít, may mắn lần này Phong Lẫm và doanh trưởng Hứa cũng cùng đi chung. Nếu không chỉ dựa vào mấy người phụ nữ và trẻ em cũng không thể mang theo nhiều hành lý như vậy.
Cố Minh Thành không yên tâm, đích thân đưa vợ con lên tàu hỏa.
Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, Trần Ngải Phương nói với anh ấy: "Anh về đi, có đoàn trưởng Phong và doanh trưởng Hứa ở đây, không cần lo lắng cho bọn em."
Cố Minh Thành gật đầu với cô ấy, kiềm chế lại sự không nỡ trong lòng, lại nhìn đến mấy đứa trẻ, đưa tay sờ đầu từng đứa một, dặn dò: "Cha không có ở đó, sau này các con phải nghe lời mẹ, phụ giúp mẹ một tay, đừng để mẹ mệt quá biết chưa?"
Bảo Sơn và Bảo Hoa đều ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Bảo không hiểu gì cả nghi hoặc nhìn cha mình, nghiêng đầu gọi một tiếng: "Cha?"
Cố Minh Thành bế thằng bé lên, ôm vào lòng, sau đó hôn mạnh một cái, cuối cùng đặt thằng bé xuống, nói với mọi người: "Tôi đi trước."
Nhìn thấy Cố Minh Thành bước ra khỏi toa xe, xuống tàu, cuối cùng Nguyên Bảo cũng phản ứng lại, gấp đến nỗi kêu lên: "Cha, cha!"
Bảo Sơn ôm lấy thằng bé, an ủi em trai: "Cha về rồi."
Bảo Sơn ôm thằng bé đến bên cửa sổ xe, vừa vặn Cố Minh Thành cũng đi tới bên cửa sổ xe đứng đó nhìn bọn họ.
"Cha!" Nguyên Bảo bám vào cửa sổ xe, đưa tay về phía anh ấy, muốn gọi cha trở lại.
Cố Minh Thành đi qua, nắm lấy tay thằng bé, cười nói: "Sau này Nguyên Bảo phải nghe lời mẹ đó, biết không?"
Nguyên Bảo bĩu môi, vẻ mặt tủi thân, không hiểu tại sao cha lại không đi cùng với bọn họ.
Cho đến khi tàu lửa chuẩn bị chạy, mấy đứa trẻ cùng với Trần Ngải Phương, Cố Di Gia đều chen chúc trước cửa sổ, cùng vẫy tay tạm biệt anh ấy.
"Cha, đến kỳ nghỉ chúng con sẽ về thăm cha!" Bảo Sơn hét lớn.
Bảo Hoa cũng nói: "Cha, có một mình cha cũng phải nhớ đi ăn cơm nha!"
Nguyên Bảo ô oa òa khóc lên, khuôn mặt đầy nước mắt: "Cha, cha, ..."
Tàu hỏa càng lúc càng nhanh, cho đến khi không còn thấy người nữa, Trần Ngải Phương mới bế con trai nhỏ về an ủi.
Cũng may trẻ con hay quên, lại có anh trai, chị gái cùng với cô út, một đám người chơi cùng. Chỉ qua nửa ngày, cuối cùng Nguyên Bảo cũng không nhắc đi nhắc lại cha nữa.
Lần này đi thủ đô, bọn họ đi giường nằm.
Mấy người Cố Di Gia cùng với cả nhà Trang Nghi Giai mua vé tàu hỏa đều là chỗ ngồi kế nhau, toa tàu của hai nhà liền kề nhau, cũng giúp cho mấy đứa trẻ đến thăm nhau vui chơi, không đến mức phải buồn bực ở trong một toa xe suốt ngày.
Nguyên Bảo và con gái nhỏ của Trang Nghi Giai cùng tuổi, hai đứa trẻ chỉ cách nhau có một ngày nên thường xuyên chơi cùng nhau.
Có nơi để chơi đùa, khi đến thủ đô, tinh thần của bọn trẻ rất tốt, chỉ có mấy người lớn cảm thấy kiệt sức.
Lúc xuống xe, một tay Cố Di Gia nắm chặt lấy quần áo Phong Lẫm, tay kia giữ chặt Bảo Hoa để tránh bị người khác chen lấn.
Trần Ngải Phương cũng một tay bế con trai, tay còn lại xách hành lý.
Bảo Sơn lớn tuổi hơn, cũng phụ trách giúp đỡ xách hành lý.
Bên kia Trang Nghi Giai cũng thế, cô ấy bế con, trên tay xách một chiếc túi, doanh trưởng Hứa và bác gái Hứa chịu trách nhiệm xách hành lý.
Ra khỏi nhà ga, liền thấy hai chiếc ô tô đậu ở đó đang chờ bọn họ.
Là tư lệnh Phong cho người tới riêng đón bọn họ, để bọn họ không phải mang theo con nhỏ mà còn phải chen lấn trên xe buýt, không an toàn chút nào.
Doanh trưởng Hứa và Triệu Nghi Giai đều cảm thấy ngượng ngùng, không ngừng cảm ơn.
Phong Lẫm vỗ vỗ doanh trưởng Hứa: "Không có gì đâu, cậu đi sắp xếp trước đi."
Nhóm người Phong Lẫm lên xe do cảnh vệ Tiểu Thạch lái. Tiểu Thạch lái xe chở họ đến một ngôi nhà gần phụ cận thủ đô.
Đây là một ngôi nhà có sân nhỏ độc lập.
Nơi này cách trường Đại học Thủ Đô không xa, đạp xe đến cũng chỉ mất mười lăm phút, xem như rất gần.
Tiểu Thạch lấy chìa khóa mở cửa và nói với bọn họ: "Bác sĩ Quản đã kêu chị dâu Điền đến dọn dẹp. Vật dụng trong nhà và đồ đạc trên giường đã được chuẩn bị rồi, mọi người chỉ cần dọn vào ở là được."
Kể từ khi Cố Di Gia nhận được thông báo nhập học của trường đại học, Phong Lẫm đã nói với cha mẹ anh ở thủ đô về việc nhà ở, đồng thời cũng nhờ họ giúp đỡ thuê người dọn dẹp trước.
Quản Tễ nghĩ đến việc con dâu sắp đến thủ đô đi học, rất là vui mừng nên bà rất quan tâm đến việc này.