Chương 97: Phong Lẫm Ra Tay 1
Chương 97: Phong Lẫm Ra Tay 1
Chương 97: Phong Lẫm Ra Tay 1
Nào ngờ nghe cô nói như vậy, Cố Minh Nguyệt lại tỏ vẻ chần chừ, muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Cố Di Gia định đóng cửa lại: "Nếu chị đã không nói, vậy thì chị đi về đi." Không có một tí ý định nào là muốn cho người vào.
Cố Minh Nguyệt vội vàng nói: "Gia Gia, đừng..."
Cô ta đưa tay ngăn cửa lại, sợ Cố Di Gia thật sự đóng cửa.
Cố Di Gia đã không thể kiên nhẫn được nữa: "Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì chị đi cho."
Cô cảm thấy mình đã tỏ rất rõ thái độ, chỉ cần thức thời, cô ta sẽ tự động rời đi, không dây dưa nhiều nữa.
Nhưng hiển nhiên Cố Minh Nguyệt không phải người thức thời.
"Gia Gia, em không mời chị vào ngồi một chút sao?" Cố Minh Nguyệt nhìn có chút đáng thương: "Hơn nữa, chúng ta phải nói ở ngoài cửa ư?"
Cô ta nhìn xung quanh, bởi vì trước đó cô ta gõ cửa liên tục không ngừng nên đã có không ít hàng xóm bị quấy rầy, thò đầu ra xem.
Nói cho cùng, Cố Minh Nguyệt vẫn xấu hổ, không muốn bị mất mặt.
Cố Di Gia im lặng nhìn cô ta, cảm thấy người này thật sự rất thú vị, rõ ràng rất muốn giữ thể diện nhưng hết lần này tới lần khác làm ra chuyện thật đáng xấu hổ, nếu chuyện không đúng theo ý của mình, cô ta sẽ luôn bày ra dáng vẻ tủi thân, giống như người khác bắt nạt cô ta vậy.
Trước kia nguyên chủ ngây thơ đơn thuần, Cố Minh Nguyệt nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên Cố Minh Nguyệt ở chỗ nguyên chủ coi như không có bất lợi gì. Hiện tại Cố Di Gia không quen với cô ta, mỗi lần đều sẽ không nể tình mà làm cô ta mất mặt, Cố Minh Nguyệt cảm giác mọi chuyện không thuận lợi thì tỏ ra ấm ức, hết lần này tới lần khác cô ta lại luôn tự động đến chỗ Cố Di Gia gây phiền phức.
Cố Di Gia chỉ muốn nói là cần gì phải như thế chứ.
Biết rõ mình không được chào đón thì nên ngoan ngoãn tránh xa mới đúng.
Cố Di Gia từ chối cô ta lần nữa: "Nơi này là nhà người khác, chủ nhà không có ở đây, tôi không tiện mời chị vào."
Cô nói xong, cười nhìn hàng xóm xung quanh, sau đó điềm tĩnh, không hề tỏ ra xấu hổ một chút nào, mà còn làm cho những người hàng xóm kia phải xấu hổ.
Đôi khi con người là như vậy, nếu bạn che che đậy đậy lại càng khiến người khác tò mò hơn, nếu thoải mái sẽ khiến họ không tiện tìm tòi nghiên cứu thêm gì.
Mấy người hàng xóm thức thời thu hồi ánh mắt, không còn nhìn trộm nơi này nữa.
Có điều bọn họ vẫn dỏng tai lên, muốn nghe chút gì đó, xem náo nhiệt là bản tính của con người, vừa rồi Cố Minh Nguyệt gõ cửa gấp gáp như vậy, làm bọn họ hết sức tò mò đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ biết nhà cục trưởng Ngụy có hai vị khách tới, Triệu Mạn Lệ nói với bên ngoài đây là em gái và cháu gái của anh ấy, muốn ở nhờ chỗ này một khoảng thời gian.
Nghe nói là em gái của cục trưởng Ngụy, thật sự có không ít người nảy lên hứng thú với Cố Di Gia, đặc biệt là khi biết được cô chưa kết hôn, bọn họ đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Nhưng mà, cho đến khi biết sức khỏe của cô không tốt lắm, thường xuyên đổ bệnh thì bọn họ lại nhao nhao đánh trống lui quân.
Cố Minh Nguyệt nghe xong, vẻ mặt có chút ảm đạm, trong lòng càng thêm uất ức, cô ta thấp giọng nói: "Gia Gia, em thay đổi rồi..."
"Có gì thì chị nói đi!" Cố Di Gia ngắt lời, cô không muốn thảo luận với cô ta về vấn đề mình thay đổi thế nào.
Cố Minh Nguyệt nghẹn họng, cô ta biết Cố Di Gia thực sự đã thay đổi, không còn là cô em gái nghe lời trước kia mà mình nói gì tin đó nữa. Bây giờ Cố Di Gia có chủ kiến lại trở nên thiếu kiên nhẫn, cô sẽ chất vấn cô ta, không nể mặt cô ta.
Điều này bắt đầu từ lúc nào vậy?
Cố Minh Nguyệt cắn răng, hỏi: "Gia Gia, tại sao em lại tới đây? Chị về công xã tìm em mà không thấy em..."
"Chẳng lẽ chị đến là để hỏi tôi chuyện này à?" Cố Di Gia mặt không chút thay đổi: "Tôi đến nhà người thân chơi vài ngày, có cái gì không đúng sao?"
"Người thân?"
Cố Minh Nguyệt rất mơ hồ, nếu không phải nghe được từ chỗ bác Vương đây là nhà cục trưởng Ngụy của cục công an thì cô ta thật sự nghi ngờ là mình nhầm lẫn. Hơn nữa, từ khi nào mà nhà họ Cố có họ hàng với cục trưởng, tại sao cô ta không hề biết?
Nếu thật sự có người thân như này, mẹ của cô ta đã nói cho cô ta biết từ lâu rồi.