Chương 993: Hòn Vọng Phu Gia Gia 3
Chương 993: Hòn Vọng Phu Gia Gia 3
Chương 993: Hòn Vọng Phu Gia Gia 3
Phong Bắc Thần là người thẳng tính, nói chuyện thẳng thắn và cũng chân thành nhất, cô ấy luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nghe.
Tuy Trần Ngải Phương cũng ngóng trông Cố Minh Thành trở về, nhưng suy cho cùng cũng không giống các cô gái trẻ, cứ cho là trong lòng rất trông ngóng thì cũng không thể giống cô em chồng, ngóng chờ đến mức sắp thành hòn vọng phu.
Cô ấy khẽ bật cười, cũng có thể hiểu được một chút, vợ chồng trẻ mà, sống xa nhau gần một năm thì nhớ nhung là điều chắc chắn.
Có lẽ ông trời không thể đứng yên mà nhìn như vậy, nên đã không để tàu hỏa trễ giờ, đến hơn tám giờ tối, cuối cùng Cố Minh Thành và Phong Lẫm cũng đến nơi.
Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cố Di Gia liền vội vàng chạy tới.
Phong Bắc Thần lo lắng có cái gì ngoài ý muốn xảy ra nên cũng đi ra theo, rồi hỏi với ra bên ngoài: "Ai vậy?"
"Là bọn chú, Cố Minh Thành!"
"Bắc Thần, mở cửa đi!"
Khi nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài, Cố Di Gia vui sướng mở cửa.
Đứng ở cửa là hai người đàn ông, trên người họ mặc áo khoác quân đội, đội mũ, do xung quanh quá tối nên hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt họ.
Thế nhưng, Cố Di Gia vẫn nhận ra đoàn trưởng Phong nhà cô ngay lập tức.
Bởi vì đoàn trưởng Phong cao hơn anh trai cô một chút.
"Anh Lẫm!"
Cố Di Gia nhào về phía một người trong đó, nhưng nào biết tuyết dưới chân quá trơn, thế nên còn chưa kịp tới nơi thì cả người đã ngã về phía trước.
"Cẩn thận!" Phong Bắc Thần và Cố Minh Thành bị dọa sợ, may là động tác của Phong Lẫm nhanh, anh vội vứt hành lý trong tay rồi duỗi tay đỡ người lên.
Cố Di Gia cũng thuận thế vòng tay ôm cổ anh.
Trần Ngải Phương và Bảo Sơn trong nhà bước ra, thấy cảnh này thì hơi im lặng.
Có lẽ là những ngày qua, bọn họ nhìn cảnh người nào đó làm hòn vọng phu quá nhiều nên đã quen rồi, khi nhìn thấy hai người ôm nhau cũng không có cảm giác gì.
Trần Ngải Phương trực tiếp chào Cố Minh Thành: "Lão Cố, mau vào đi."
Khi Cố Minh Thành nhìn thấy vợ mình thì cũng không buồn để ý đến em gái và em rể nữa, mà mỉm cười với vợ và các con trong nhà.
Phong Bắc Thần liếc nhìn rồi cũng nhanh nhảu đi qua nhặt hành lý lên và xách vào giúp chú út.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống như phảng phất sự tĩnh lặng giữa trời và đất.
Cố Di Gia không quan tâm được nhiều như vậy, cô dùng sức ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt và áp mặt mình vào khuôn mặt lạnh buốt của anh rồi hơi nghẹn ngào nói: "Em rất nhớ anh..."
Phong Lẫm cũng ôm chặt cô với vô vàn cảm giác nhớ nhung trong lòng.
Cứ thế cho đến khi có một cơn gió lạnh thổi tới, Phong Lẫm lo lắng cơ thể cô sẽ bị cảm nên đã đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mà buông cô ra, rồi dẫn cô vào cửa.
Lúc hai người vừa bước vào, Trần Ngải Phương, Phong Bắc Thần và Bảo Sơn đã bưng canh thịt cừu nóng hổi ra.
Cố Minh Thành nhận lấy chiếc bánh vợ mình đưa tới rồi nhếch miệng cười nói: "Lão Phong, mau tới đây ăn cơm."
Hai người đàn ông ngồi ở đó và cùng nhau uống canh thịt cừu nóng hổi, mùi nước canh thơm ngon cùng thịt cừu được hầm mềm nhũn, ăn kèm với bánh bột ngô thơm nức làm người ta ấm lòng ấm bụng cực kỳ.
Những người khác thì ngồi ở một bên và nói chuyện với bọn họ.
Hoa Hoa và Minh Hoàng vẫy đuôi ngồi bên cạnh các chủ nhân của mình, tò mò nhìn hai người đàn ông trưởng thành xuất hiện trong nhà rồi thỉnh thoảng lại "gừ" một tiếng.
Sau khi hai người ăn xong, Trần Ngải Phương nói: "Trong nồi có nước nóng, hai người đi tắm rửa rồi lát nữa đi nghỉ ngơi."
Ngồi tàu hỏa mấy ngày liền, chắc chắn ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng phải kiệt sức và mệt mỏi.
Cố Minh Thành nói: "Được rồi, lão Phong, cậu đi tắm rửa đi." Anh ấy nói xong thì gọi mấy đứa nhỏ tới rồi vuốt ve chúng đầy yêu thương và trò chuyện với bọn nhỏ.
Phong Lẫm cũng không từ chối, mở hành lý ra rồi cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi tắm rửa.
Cố Di Gia thu dọn hành lý giúp anh.
Khi cô thu dọn hành lý xong thì anh cũng tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, cô mang một chiếc khăn sạch ra rồi bảo anh ngồi xuống và lau đi những giọt nước còn đọng lại trên tóc anh.
Chỉ là khi cô vừa lau thì anh đã đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, rồi cọ chiếc cằm râu ria lên mặt cô.
"Anh chưa cạo râu." Cô buồn bực nói và nghiêng mặt đi không cho anh cọ.
"Hôm nay anh không có thời gian để cạo." Phong Lẫm giải thích và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, rồi không nhịn được mà cúi đầu ép xuống lần nữa.