Nhưng nếu có thể giúp đỡ những đứa trẻ khác bằng khả năng của mình, chưa kể, tổ chuyên mục còn có thể đáp ứng một điều ước của chúng!
Bọn trẻ ngồi không thể ngồi yên được nữa rồi, siết chặt nắm tay nhỏ, chuẩn bị tâm thế tranh đoạt ba vị trí đầu.
"Được rồi, để tôi nói về nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta trước, sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi còn thắc mắc, mọi người cùng nhau giao lưu, thảo luận. Đến lúc đó sẽ cho đội các em thêm 10 phút tâm sự." Đợi bọn trẻ bình tĩnh lại, An Tri Hạ tiếp tục nói.
Bọn nhỏ đều vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn chằm chằm An Tri Hạ.
"Nhiệm vụ đầu tiên là, các em phải nhập học thuận lợi, đồng thời chủ động yêu cầu giáo viên hoặc hiệu trưởng bắt đầu khảo sát một lần trước khi vào học!" Cô vừa nói xong bọn nhỏ đã không nhịn được mà lên tiếng.
"Không phải chứ cô giáo Tiểu An, em vừa mới trốn ra khỏi ma trảo của mẹ, mà cô lại muốn em chủ động chui vào học tập?" Tiêu Tuấn nói tiếp: "So với để em đói ba ngày thì cái này còn khó chịu hơn nhiều!"
Tâm tình hiện tại của Tiêu Tuấn đã bị mẹ Tiêu đả kích điều chỉnh khá tốt.
Nhưng đối mặt với nhà tranh lọt gió của nhà họ Cố, cha què chân, mẹ ốm đau, một đám nhỏ còn bẩn thỉu hơn so với kẻ lang thang trên đường thành phố, cậu bé vẫn kiên trì chống đỡ.
Cầm cục đá khắc ngày tháng trên thân cây, mỗi ngày bắt đầu ngóng trông về nhà.
Nhà này sắp nghèo đói đến mức không muốn cho cậu bé đi học sao?
"Cô giáo Tiểu An, trong nhà của em ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, làm sao có thể đi mười km để đến trường tiểu học?"
Ngược lại Địch Quốc Lương vui vẻ cười nói: "Mẹ em có dự kiến trước, ngày mai em phải đi trường học, ha ha, các cậu đừng ai đoạt khen thưởng với tớ!"
Trong lòng Bao Bồi nghĩ kế nghiệp cha làm người bảo vệ rừng kiêm thợ săn, phồng má nói: "Cô giáo Tiểu An, cô không phải là cứu binh mà ba mẹ em phái tới đấy chứ?"
"Sau này em sẽ là một thợ săn, vậy nên học xong tiểu học là đủ rồi!"
Mà Lang Thế Phi được bà nội và mẹ kỳ vọng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Cô giáo Tiểu An, em, hai ngày nay em đi đường, còn chưa kịp đọc sách ôn tập. Nếu thi không tốt..."
Nếu như thi không tốt, điều cậu phải đối mặt chính là nước mắt của bà nội và mẹ tấn công!
Bọn nhỏ tôi một câu cậu một câu, trong nháy mắt ầm ĩ đến mức làm cho người ta nghe không rõ lắm.
Tuy nhiên tinh thần của An Tri Hạ vô cùng lớn, còn có bàn tay vàng siêu thị ở đây. Vậy nên rất nhanh cô đã biết được tình huống mỗi một đứa nhỏ, ngoại trừ Cố Hiểu Huyên không đi học, Chung Khang Nhạc đã học qua hai năm cùng Đỗ Nguyên bởi vì em trai mà tạm thời nghỉ học, những đứa nhỏ khác đối với học tập đều có ít hoặc nhiều mâu thuẫn, nhất là đối với cuộc thi!
"Dừng!" An Tri Hạ ra dấu tay, đám nhóc lập tức im lặng, áy náy nhìn cô một cái, im lặng tiếp tục nghe cô chỉ huy.
"Các em, các em là học sinh, không thể bởi vì tham 'Cha mẹ tập sự' mà từ bỏ học tập chứ?
Tổ làm chương trình sau này cũng không thể tiếp tục mở.
Con người ở giai đoạn nào nên làm những việc như thế nào, đây là để chuẩn bị cho hạnh phúc sau này.
Tôi cũng không yêu cầu thành tích của các em thế nào mà? Tùy tiện thi, một lần thi lại không có nghĩa là gì!
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, bất luận thứ tự trước sau, các em đều sẽ nhận được một tháng sữa tươi, cùng với một cái bút anh hùng vàng!
Và ngay cả khi nó có hiệu lực, phần thưởng sẽ sớm đến tay các em để hỗ trợ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ."
Trẻ em trải nghiệm từ thành phố đến nông thôn, đặc biệt nhớ sữa, mà trẻ em từ nông thôn đến thành phố mở mang kiến thức, cũng hy vọng dựa vào nỗ lực của mình đạt được đồ vật, đỡ phải chiếm tiện nghi của người khác.