Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1011

Chương 1011 - Chương 1011 -

Trên thế giới không có chuyện tốt như vậy.

An Tri Hạ nhíu mày ừ một tiếng: "Giá phòng có cao hơn nữa cũng có giá, anh Viên vay chút tiền, hợp đồng đều đã ký, cho nên lần này anh ấy trở về chậm vài ngày."

"Tên khách sạn đã đổi thành Hạ Hoa Quốc Tế, nhân viên phục vụ huấn luyện vài ngày, đã chính thức buôn bán. Tuy nhiên về sau nhân viên phục vụ và nhân viên quản lý khách sạn, sẽ xuất phát từ nhân tài ưu tú của quốc gia chúng ta.

A, em có một ý tưởng sơ bộ, đem nơi này trở thành nơi rèn luyện của người trẻ tuổi Hạ Hoa."

An Tri Thu chết lặng trả lời.

"Anh trai, chúng em đang đàm phán bước đầu thông qua tiền thưởng thiết lập với công ty giải trí Chiêm Kim, vị trí Trù Thần đứng đầu là năm vạn tiền thưởng, vị trí thứ hai bốn vạn năm, thứ ba là bốn vạn, cứ như vậy suy ra, vị trí thứ mười là năm ngàn khối M nguyên."

Hiện tại một M nguyên tương đương với một khối năm đồng.

An Tri Thu vỗ tay cười nói: "Vì vinh dự quốc gia, anh cũng phải đấu tranh anh dũng cố gắng hết sức."

An Tri Hạ mím môi cười: "Thật ra giải thưởng tiền mặt ở trong cuộc thi trù thần quốc tế lại là thứ yếu, rất nhiều nhà tài trợ không chỉ xuất ra tiền tài trợ, còn có sản phẩm của mình làm phần thưởng.

Đây cũng là một tuyên truyền quảng cáo thanh thế rất lớn, các ngươi vô hình trung liền trở thành người phát ngôn của bọn họ. Theo ta được biết, có thể có các loại xa xỉ phẩm, tỷ như đồng hồ đeo tay, quần áo, mỹ phẩm, rượu phẩm, các loại đồ gia dụng, thậm chí còn có xe hơi nhỏ!"

Ánh mắt An Tri Thu đỏ bừng, cắn răng nói: "Anh không chỉ muốn tham gia, còn phải vì quốc gia mà kiếm được thứ hạng cao đẹp!"

Tuy rằng trong tay anh ấy có các loại bảo bối mà mẹ An và bà cụ Khương cho, nhưng anh ấy cùng Phương Hồng Diệp chuẩn bị đem những thứ này làm bảo bối gia truyền để lại cho bọn nhỏ. Tứ hợp viện và phòng công nhân viên chức trong nhà, ngoại trừ căn hộ bọn họ ở này, đều cho thuê.

Mấy năm nay tiền tiết kiệm bọn họ đều dùng để trang hoàng nhà hàng tư nhân, mặc dù ở mấy khu kinh đô đều mở chi nhánh, đã có tiền lời, nhưng tính toán tỉ mỉ đã quen, anh ấy còn không nỡ cắn răng mua chiếc xe con đây.

"Vậy anh trai trở về tiếp tục cố gắng, chờ em thực hiện xong công việc sẽ liên lạc với anh." An Tri Hạ đang nói chuyện, liền thấy Phòng Viên lái xe tới đón mình.

"Trời lạnh thế này, về với chúng em đi." Cô nói, tay đã kéo anh trai vào trong xe.

An Tri Thu cười chào hỏi Phòng Viên lên xe.

Sau khi hội nghị trực tiếp kết thúc, Tiêu Tuấn trở lại nhà họ Cố.

Nơi này là thôn Hướng Dương của Thiểm thị Tây Bắc, đất đai tương đối cằn cỗi, bọn họ ở trong hầm trú ẩn.

Giường là mấy tấm ván gỗ đặt trên tảng đá, bàn ghế cũng thiếu cánh tay gãy chân, được cành cây tráng kiện tu bổ lại, không có mỹ quan gì đáng nói.

Gió tây bắc gào thét như là cự thú, nghe được lòng người hoảng hốt.

Tiêu Tuấn đã sớm bỏ qua dáng vẻ tiêu sái bừa bãi ban đầu, hai tay quơ tay áo, trên đầu ôm khăn lông phòng phong trần. Cậu bé rụt cổ vào phòng, vẻ quê mùa vô cùng.

Tuy nói hầm trú ẩn đông ấm hè mát, nhưng vách tường bị gió thổi qua, củi lửa đa số cung cấp cho mẹ Cố không chịu nổi lạnh và cha Cố què chân.

Người trong thôn không nhiều lắm, khoảng cách giữa thôn và thôn cũng không gần, bởi vì sản lượng lương thực thấp, cho nên các thôn dân cũng đều không giàu có, mà giao thông bất tiện, mọi người còn có chút ngu muội, đối với giáo dục cũng không coi trọng.

Làm thế nào để có thể kiếm được tiền đi học?

Tiêu Tuấn núp ở trong chăn của mình, đem thứ mình biết cho suy nghĩ một lần, chơi bóng rổ, đánh tennis, trượt băng, bơi lội, leo núi, tán đả...

Bình Luận (0)
Comment