Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1028

Chương 1028 - Chương 1028 -

Chỉ có điều mọi người nhìn con bé thay đổi từng chút một, trong đầu đã sắp không nhớ rõ bộ dạng lúc ban đầu của Cố Hiểu Huyên.

An Tri Hạ cầm mấy tấm ảnh, cười nói: "Chỉ sợ không có mấy ai có thể nhận ra con?"

Bên trên chính là Cố Hiểu Huyên, hình này chụp được khi cô bé mới vừa tham gia chương trình, tóc khô vàng mà rối tung che mất một đôi mắt đen láy, khuôn mặt, lổ tai, trên tay tất cả đều là da nứt vừa đỏ vừa bẩn, áo bông trên người mỏng manh cũ nát, như một đứa bé ăn xin không ai cần.

Cố Hiểu Huyên cười đến mặt mày cong cong: "Vẫn là phải cám ơn cô giáo Tiểu An, nếu không nhờ ngài tổ chức chương trình này, chỉ sợ cả đời này con sẽ bị kẹt mãi ở thôn Hướng Dương nho nhỏ vùng Tây Bắc này, căn bản không có cách nào quen biết nhiều bạn bè đến vậy, cũng không biết đến sức hút của Kinh Đô Hoa Hạ của chúng ta."

An Tri Hạ sờ sờ mái tóc đã trở nên đen mượt của cô bé, cười khẽ nói: "Chúng ta hy vọng có càng nhiều đứa trẻ có thể giống như con vậy, có cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân.

Tổ Chức Phúc Lợi Minh Nhật đang trong quá trình xây dựng, tuy rằng nói sẽ trở thành tổ chức phúc lợi lớn nhất trong nước, nhưng người Hoa Hạ chúng ta rất đông, trẻ em và người già có thể nhận được sự trợ giúp vẫn còn là số ít.

Chỉ có điều, chờ tổ chức phúc lợi thành lập, chúng ta cũng đưa ra một loạt chương trình truyền hình, để cho mọi người đều có thể hiểu rõ tình hình làm việc của tổ chức này, thu hút càng nhiều người có tình yêu thương tham gia vào."

Thực hiện tuyên truyền xong, An Tri Hạ phát phần thưởng và tiền thưởng cho Cố Hiểu Huyên.

Mỗi ngày Cố Hiểu Huyên đều nói chuyện khoảng mười phút với Tiêu Tuấn, cho nên cô bé đã sớm biết dự định của Tiêu Tuấn.

Cô bé mím môi có hơi ngại ngùng nói: "Cô giáo Tiểu An, con có thể đầu tư một ngàn đồng thuộc về con vào Công Ty Văn Hóa Minh Nhật giống như anh Tuấn hay không?

Lợi nhuận thu được đều gửi hết vào sự nghiệp phúc lợi. Con cũng muốn cố gắng đóng góp hết sức mình, ủng hộ cho Tổ Chức Phúc Lợi Minh Nhật mà cô giáo Tiểu An thành lập!"

An Tri Hạ nghĩ nghĩ nói: "Được chứ, nhưng con phải cân nhắc cho kỹ càng.

Tuy rằng Công Ty Văn Hóa Minh Nhật rất lớn, và cả siêu thị Huệ Đạt, Nhà Đất Cẩm Tú, Tổ Chức Phúc Lợi Minh Nhật đều là sản nghiệp của cô.

Nhưng tất cả đều không phải côn ty nhà nước, cô không thể cam đoan với con rằng công ty luôn luôn ở trạng thái có lợi nhuận.

Thị trường cũng giống như thời tiết vậy, khi thì quang đãng khi thì đổ mưa, không ai biết tương lai sẽ như thế nào. Nói khó nghe một chút mà nói, hai năm sau, ba năm sau hoặc là năm năm sau, mười năm sau, có thể công ty sẽ phá sản, đến lúc đó một ngàn đồng tiền này của con sẽ trôi theo dòng nước ."

Cố Hiểu Huyên và khán giả đều không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Bọn họ chỉ nhìn thấy một mặt vinh quang chói lọi của Công Ty Văn Hóa Minh Nhật, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày xí nghiệp lớn như vậy cũng sẽ lỗ lã và phá sản.

An Tri Hạ tiếp tục phổ cập kiến thức cho bọn họ, nói: "Phải biết rằng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, rủi ro và lợi nhuận tỷ lệ thuận với nhau.

Tuy đem tiền đi gửi ngân hàng thì tiền lãi không cao lắm, nhưng lợi ở chỗ nó ổn định và không lời không lỗ.

Nếu con đem tiền giao cho Công Ty Văn Hóa Minh Nhật, có thể có lợi nhuận cao, nhưng sẽ phải đối mặt với một hiện thực là bất cứ lúc nào cũng có thể mất cả vốn gốc.

Tình hình của Tiêu Tuấn và con không giống nhau.

Điều kiện gia đình cậu ấy không tệ, nếu mất một ngàn đồng này, nhiều lắm là cậu ấy sẽ buồn vài ngày, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của bản thân.

Nhưng còn con?

Con có thể chịu nổi việc tổn thất một ngàn đồng không?"

Bình Luận (0)
Comment