Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1031

Chương 1031 - Chương 1031 -

Buổi tối chú ba Sơn còn phải nấu cơm, đưa bọn họ đến cửa nhà, rồi đưa cho cha Sơn một miếng thịt có nạc có mỡ, và cả một túi mì Phú Cường nhỏ, sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi.

Người nhà họ Sơn cực kỳ nhiệt tình mà nghênh đón Ôn Tĩnh Thu vào cửa nhà, bọn họ nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp trắng nõn này thì thật lòng rất yêu thích.

"Tĩnh Thu mệt rồi đúng không? Mẹ con đã đã thu xếp xong phòng ở cho con rồi, con nhanh đi nghỉ một chút đi, buổi tối cha hầm gà, làm bánh hấp ăn!" Bà nội Sơn kéo tay của cô bé, vui cười hớn hở nói.

Đối mặt với bộ dạng đầy thiện ý của mọi người, Ôn Tĩnh Thu cũng không thể sụ khuôn mặt nhỏ xuống nữa, cười tươi, ngoan ngoãn mang ba lô đi đến phòng của mình.

Nhà họ Sơn thật sự sống khá giả, ông nội Sơn làm thôn trưởng vài chục năm. Cha Sơn và chú ba đều tốt nghiệp trung học, một người làm đại đội trưởng ở trong thôn, một người làm đầu bếp ở nhà ăn của một xưởng lớn trong thành phố.

Chú hai Sơn thì tòng quân sau khi tốt nghiệp trung học, hiện tại là doanh trưởng, mang theo vợ con đi theo quân đội, mỗi tháng đều sẽ gửi về một nửa tiền trợ cấp qua đường bưu điện.

Cô tư Sơn cũng tốt nghiệp trung học, bởi vì có tài có sắc, cho nên được gả vào chỗ tốt, còn có công việc tốt là làm người bán hàng, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều xách theo túi lớn túi nhỏ.

Cho nên nhà họ Sơn là một trong số ít nhà trong thôn có nhà ngói, vách tường dày màu xanh, ngói màu đỏ, có ba gian nhà chính lớn, sương phòng phí đông và phía tây cũng mỗi bên ba gian.

Căn phòng mà bọn họ sắp xếp cho Ôn Tĩnh Thu đó là sương phòng phía đông, là gian mà gần với nhà chính nhất, lấy ánh sáng tốt, phòng ở có vách ngăn nhỏ, trên giường lớn bằng gỗ thật có đệm chăn rất dày, vẫn còn vương mùi.

"Đây là phòng của chú hai và thím hai của con, hàng năm bọn họ không có ở nhà, vừa hay cho con ở."Mẹ Sơn cười kéo chăn ra cho cô bé, mà cha Sơn thì xách cái bếp lò bọc sắt bước vào.

Căn phòng lập tức trở nên ấm áp, Ôn Tĩnh Thu có vẻ hơi mất tự nhiên.

Trong cuộc đời tám năm này của cô bé, rất ít nhận được sự ấm áp. Cha thì luôn vội vàng làm việc, về đến nhà nhiều lắm cũng chỉ hỏi một vài câu cô bé đã ăn cơm chưa, ăn mặc có ấm áp không, nhưng trước giờ chưa bao giờ chịu dùng mắt để nhìn một chút tình hình thực tế của cô bé.

Ông nội bà nội,ông ngoại bà ngoại thì có tốt với cô bé thật, nhưng bọn họ đã lớn tuổi, thân thể và tâm sức không đủ, chăm sóc cho cô bé cũng không được chu toàn.

Ôn Tĩnh Thu đã quen tự bảo vệ mình, cố gắng giành lấy một phần đồ vật nào đó thuộc về mình từ chỗ của mẹ và em gái. Nhưng rốt cuộc thì cô bé vẫn còn nhỏ, càng muốn có được thì càng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất.

Hiện giờ đối mặt với sự nhiệt tình của người nhà họ Sơn, trong lúc nhất thời cô bé không cách nào chấp nhận nổi, cứ cảm thấy rằng người khác có ý đồ đối với mình, cánh cửa trái tim vốn đã hơi hé mở nhanh chóng đóng lại.

Cô bé dạ, thấy cha Sơn rời đi, bèn cởi áo khoác, quần và giầy, chui vào trong chăn, rầu rĩ nói với mẹ Sơn: "Thím à, thím không cần bận bịu nữa đâu, con ngủ một chút."

Mẹ Sơn ai một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

"Đứa bé này thực sự đã tám tuổi rồi sao? Sao trông vừa gầy, vừa nhỏ, giống như mới sáu tuổi vậy?" Mọi người hơi đau lòng nhỏ giọng hỏi cha Sơn.

Bình Luận (0)
Comment