Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1041

Chương 1041 - Chương 1041 -

Đôi mắt nhắm lại của Sơn Vĩ Nguyên mở ra, đối diện với cha Ôn.

Cậu cười nhạt, gãi gãi đầu: "Cha, con không cố ý nghe trôm, tại cha nói quá to."

"Chuyện này không liên quan gì đến con." Cha Ôn mỉm cười, "Dậy đi, chúng ta đi ăn bánh bao bên ngoài. Cha đưa các con đến trường."

Sơn Vĩ Nguyên rất nhanh nhẹn, chuẩn bị mọi thứ trong năm phút.

Trong lúc đó, Ôn Giai Đồng mang theo vẻ mặt hoang mang mà rửa mặt, buộc hai bím tóc xiêu vẹo, quần áo không được gọn gàng.

Cha Ôn bước lên chỉnh trang lại gọn gàng cho cô bé.

"Cha, con, con không ngoan ngoãn nên cha mới cãi nhau với mẹ sao?" Cô bé mở miệng nhỏ hỏi, hai hàng nước mắt giàn giụa.

Vẻ mặt cha Ôn dịu đi một chút: "Đây là chuyện của người lớn, con chỉ cần ăn ngon, ngủ ngon, học tập thật tốt."

"Nhưng, con sợ một khi cha với mẹ ly hôn, con và chị sẽ rất đáng thương." Nước mắt cô bé nhỏ giọt: "Cha, đừng trách mẹ nữa được không? Mẹ nghĩ về cha mỗi ngày, trên thế giới này không ai yêu cha nhiều như mẹ cả."

Cha Ôn nhẹ nhàng nói: "Ôn Giai Đồng, cha hy vọng con có thể đi học thật tốt, có nhận thức đúng đắn, đừng giống mẹ con đụng phải tường phía nam cũng không quay đầu."

Mỗi người đều có cuộc sống riêng, con không thể ép buộc cha và mẹ con mãi mãi gắn bó với nhau vì con và Thu Thu.

Rất nhiều chuyện nhìn vậy mà không phải vậy.

Thôi, lấy cặp ra thay giày, chúng ta đi ăn."

Ôn Giai Đồng cắn chặt môi, đi lấy cặp xách, khi đi ngang qua Sơn Vĩ Nguyên, cô bé nhìn thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, không nhịn được trừng mắt nhìn cậu, thì thầm: "Anh và chị gái đều là đồ xấu xa, cho nên cha mới không thích mẹ!"

"Này, anh chưa nói gì cũng chưa làm gì cả." Sơn Vĩ Nguyên giơ tay lên nói: "Rõ ràng là vấn đề giữa cha và mẹ quá nghiêm trọng, nếu là anh, thay vì để mọi người bị trói buộc đau đớn với nhau thì tốt hơn hết là giải tán.

Bây giờ xã hội đã đổi mới, trong làng anh đã có rất nhiều cặp vợ chồng ly dị đang tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Cuộc sống dài như vậy, sao phải tra tấn nhau chứ?"

"Anh không hiểu gì cả!" Ôn Giai Đồng tức giận nói, nước mắt lăn dài.

Cô bé lau thật mạnh nước mắt, đi vào nhà xách cặp đi học, rồi gục đầu xuống thay giày.

Sơn Vĩ Nguyên nhún nhún vai, xách túi xách đi ra ngoài.

Buổi sáng được ăn những chiếc bánh bao nhân thịt to, vỏ mỏng, nhân đậm đà do hợp tác xã cung ứng tiếp thị cung cấp, ngay cả khi tâm trạng không tốt, chỉ cần cảm nhận được nước sốt béo mượt chảy xuống cổ họng thì đã là một điều rất hạnh phúc, toàn thân sẽ tràn ngập niềm vui và sự hài lòng.

Sơn Vĩ Nguyên kiềm chế, cũng ăn sáu cái bánh bao thịt heo trong một lần. Mỗi cái hai xu, ăn một hồi tính ra là một đồng hai, cậu không thể không nhìn sắc mặt của cha Ôn.

Dù sao thì cha với hai em cũng chỉ mới ăn ba cái.

Vừa nãy, người phục vụ cũng nhờ cha Ôn thanh toán hóa đơn, tính số đồ ăn tối qua cậu đã ăn uống, tổng cộng hơn mười bốn đồng!

Tuy nhiên, cha Ôn lại rất bình thản, còn gọi thêm hai bát canh trứng, một bát đặt trước mặt, một bát được rót ra, một phần nhỏ đẩy cho Ôn Giai Đồng.

Sơn Vĩ Nguyên cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy cậu chỉ có thể thì thầm: "Cha, con ăn nhiều rồi, nhưng đừng lo lắng, gia đình con cũng đối xử với em Thu rất tốt, mỗi ngày đều cho em ăn hai quả trứng, sữa bột, thịt, cá và tôm.

Trước khi con đến, bà con còn đang loay hoay tìm kiếm những vật liệu tốt bà đã dành dụm, còn có bông gòn mới trồng năm ngoái để làm quần áo bông cho vị khách nhỏ."

Cha Ôn vỗ đầu cậu, cười nói: "Con lo lắng cha sẽ đối xử khắc nghiệt với dạ dày của con sao?"

Bình Luận (0)
Comment