"Ý của cha là, con xem cha hiện tại mới ba mươi lăm tuổi, chờ về sau con kết hôn sinh con chắc chắn phải đi ra ngoài sống một mình, cũng không thể để cho một bộ xương khô là cha lên ở cùng để cho con dâu ghét bỏ chứ?
Điều đó cũng không tiện.
Khụ khụ, ý của cha là muốn thừa dịp còn chưa già, tìm một người biết lạnh biết nóng, đến lúc đó cha cũng có bạn già, con đi xa không cần lúc nào cũng nhớ thương cha."
Trọng Trường Tồn mặt già đỏ lên một chút, lại nghiêm trang lạnh lùng nói.
Trọng Khang Lạc dùng thời gian thật lâu tiêu hoá hết những tin tức này ở trong đầu.
Rõ ràng mỗi câu nói cậu bé đều nghe hiểu, như thế nào liền đứng lên lý giải liền có chút khó khăn chứ?
"Cha, ý của cha là muốn mẹ của anh Lương Tử làm vợ?" Cậu bé gian nan lại có chút mộng ảo hỏi.
"Ừm, con cũng nói mẹ Lương Tử tốt, người tốt như vậy, chúng ta cùng nhau sống thế nào? Chúng ta cam đoan đối xử với con tốt như Lương Tử, không thiên vị."
Trọng Khang Lạc sờ sờ đầu của mình, suy nghĩ thật lâu, nghiêng đầu nhìn về phía cha mình, lại cúi đầu nhìn camera nhỏ giấu kín trong túi mình, biểu cảm có chút quái dị.
"Cha, chúng ta có thể sau này nói không? Ít nhất chờ anh Lương Tử trở về thì nói sau?"
Lúc đó không cần phát sóng trực tiếp, họ nói gì cũng được.
Mà giờ phút này, khán giả cả nước đều đang nhìn đây, nếu như cậu bé đoán không sai, cha mình cùng mẹ anh Lương Tử là ngày hôm qua mới gặp mặt ha? Tốc độ này cũng quá nhanh!
Cậu bé rất sợ khán giả suy nghĩ nhiều, cũng sợ sau này người phụ cận nhìn thấy, có cái nhìn không tốt gì đối với mẹ của anh Lương Tử.
"Cha hỏi ý kiến của con trước." Trọng Trường Tồn có chút nóng vội, không nhịn được bắt đầu đem chuyện không thể không nói của mình cùng Ngụy Lâm Tĩnh nói đơn giản một lần.
Nghe xong Trọng Khang Lạc ngạc nhiên vô cùng.
Cậu bé cùng khán giả đều thật sự không ngờ cha mình cùng mẹ Lương Tử có duyên phận như vậy, mà mẹ ruột cậu bé lại là người chen chân, chia rẽ một đôi tình nhân trẻ tuổi mười bốn năm!
Nếu như không phải bởi vì song phương đều có biến số, vậy chỉ sợ cả đời đều phải vượt qua ở trong tiếc nuối.
Nếu cha đã nói ra, cậu bé muốn che cũng không che được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: "Cha đã quyết định, con đương nhiên sẽ ủng hộ cha."
"Cha không hiểu," Trọng Khang Lạc lắc đầu lại là thở dài, tuy nhiên tiếp theo cậu bé cười nói: "Nhưng không sao, con rất cảm tạ cha đã cho con cơ hội lựa chọn mẹ lần thứ hai!"
"Vậy là tốt rồi, trong khoảng thời gian này con sẽ phụ trách dỗ bà ấy vui vẻ, tốt nhất để bà ấy đồng ý cùng cha lĩnh chứng sớm một chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ở tại nhà mới." Trọng Trường Tồn ma sát quyền chưởng bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai.
Trọng Khang Lạc gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ buổi tối khi nói chuyện video với anh Lương Tử, nhất định phải nói trước cho cậu ta.
Chuyện cha ngốc nhà mình làm, còn phải chờ cậu bé đến quan tâm giải quyết.
Sau khi hai cha con đạt thành nhận thức chung, cười đi ra, mang theo Ngụy Lâm Tĩnh bắt đầu mua đồ.
Trong tay Ngụy Lâm Tĩnh thật ra có không ít tiền, tuy nhiên bà ấy biết mình không có bao nhiêu bản lĩnh. Bán đồ ăn chỉ có thể miễn cưỡng đủ chi tiêu hằng ngày, nếu gặp phải chuyện lớn lập tức phải vận dụng tiền gửi ngân hàng, mà sau này Lương Tử đi học, kết hôn, sinh con, mua nhà các loại địa phương tiêu tiền nhiều lắm.
Ngay từ đầu bà ấy tiêu tiền đều rất tiết kiệm, tối thiểu không cam lòng cho mình tiêu tiền.
Cho dù tiền gửi ngân hàng có bốn con số, nhưng trên cổ tay bà ấy vẫn trơ trụi như cũ.
Trọng Trường Tồn mua cho bà ấy một chiếc đồng hồ nữ hoa mai, còn mua một đôi giày da màu đen, áo khoác dạ màu nâu nhạt, khăn quàng cổ màu đỏ, cùng với quần ống màu đen.