Thứ nhất không được, Địch Quốc Lương cắn răng kiên trì vào buổi chiều tìm hiểu được tin tức người thứ hai, sau đó chặn người tiếp tục thỉnh cầu người kjasc hỗ trợ.
Người thứ hai là một nam sinh đeo kính Tào Ngọc Đạt, cậu ta cũng là khách quen của top 5, người tương đối chất phác không giỏi giao lưu, cả ngày đều cầm sách đọc, ngay cả trên đường tan học cũng đều cầm máy nghe nhạc.
Lúc Địch Quốc Lương đứng trước mặt cậu bé, cậu bé lại không nhìn thấy đang lăng lăng đụng vào người.
Vẫn là Địch Quốc Lương thân thủ tốt đem người đỡ lấy, sau đó tiếp được kính mắt trượt xuống, tiếp theo liền đối diện một đôi con ngươi xinh đẹp.
Nam sinh ngẩng đầu, mái tóc dày nặng hơi vén lên, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, cùng ngũ quan thanh tú tinh xảo đến cực điểm.
Địch Quốc Lương nhìn sửng sốt, trong lòng nói thầm nam sinh trưởng đẹp như vậy làm gì?
Cậu ta không nhịn được lại nhìn.
Ngược lại Tào Ngọc Đạt lạnh nhạt cầm kính từ trong tay cậu ta đeo lên, vòng qua cậu ta tiếp tục đi về phía trước.
"Đợi đã bạn học Tào ." Địch Quốc Lương phục hồi tinh thần lại lần nữa ngăn cản cậu bé, "Tớ có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không?"
Tào Ngọc Đạt nghi hoặc nhìn về phía cậu ta.
"A tớ quên tự giới thiệu." Địch Quốc Lương đứng thẳng rất trịnh trọng có khuôn có dạng kính lễ, giới thiệu đơn giản chính mình, sau đó ngượng ngùng nói ra lời thỉnh cầu.
Khi cậu ta vắt hết óc tỏ vẻ mình là người tài năng có thể tạo ra, nhất định có thể lấy được không ít tiền thưởng, Tào Ngọc Đạt gật gật đầu: "Được, tuy nhiên ba bảy phần! Tớ bảy cậu ba."
"Được." Địch Quốc Lương không thèm nghĩ lập tức đồng ý.
Tiền không phải mục đích cuối cùng, thành tích tăng lên là quan trọng nhất, điểm này cậu ta rất rõ ràng.
"Giữa trưa một giờ, buổi tối hai giờ, ở nhà cậu, quản cơm, có thể không?"
"Đó là chuyện đương nhiên." Địch Quốc Lương không cảm thấy khó khăn chút nào.
Dù sao nếu là mẹ ruột của cậu ta, chỉ cần cậu ta học tập thật tốt, đừng nói đến việc cho người ta ăn cơm, ngay cả phài cung phụng người ta như tổ tiên cũng dễ nói.
Tào Ngọc Đạt ừ một tiếng: "Dẫn đường đi."
Địch Quốc Lương gãi đầu, ai một tiếng, xoay người đi về nhà, dọc theo đường đi còn mơ hồ hồ.
Cái thứ nhất không chỉ khó xin còn cay nghiệt lời nói một cái tiếp một cái.
Để có thể thành công lần thứ hai, Địch Quốc Lương cũng không nhớ rõ buổi trưa mình ăn cơm như thế nào, lúc này bụng bắt đầu rung lên, khiến cho ánh mắt người bên cạnh không ngừng nhìn lên bụng cậu ta.
Địch Quốc Lương mặt đỏ đen, một đường xấu hổ phẫn nộ muốn chạy chậm.
Chung Mỹ Hân mở cửa cho bọn họ, chờ Địch Quốc Lương đi vào mới phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ.
"Quốc Lương, đây là?"
"Mẹ, đây là bạn học Tào Bảng Nhãn của con, sau này buổi trưa và buổi tối theo con về nhà học bổ túc bài tập, thuận tiện ăn bữa cơm." Cậu ta cười nói, "Yên tâm, cha mẹ các người ứng tiền cho con trước, sau này con sẽ tự mình kiếm tiền thưởng."
Sắc mặt Bùi Đông Cương và Chung Mỹ Hân đều khó coi, vừa nghe những lời sau tinh thần nhất thời tỉnh táo lại.
Hai người mỉm cười chào hỏi Tào Ngọc Đạt, đổi được hai cái xưng hô của người phía sau.
Tuy nhiên bọn họ cũng không ngại, học sinh giỏi nha, đều tương đối ngại ngùng.
"Quốc Lương, mẹ nghe cha con nói, con chủ động yêu cầu hiệu trưởng cho con tìm hiểu, thành tích đã có chưa? Thế nào?" Chung Mỹ Hân thoáng khẩn trương kéo Địch Quốc Lương qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
"Bạn cùng bàn của con nói, con có thể khiêng cả một ngọn núi lớn!" Cậu ta nói với bộ ngực rất thẳng.
Khóe miệng Chung Mỹ Hân giật giật, chút hy vọng trong lòng cũng bị bóp tắt.
Quả nhiên trẻ con từ nông thôn đến không sánh bằng người thành thị.