Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1098

Chương 1098 - Chương 1098 -

Ngoài việc tập thể dục, đây là lần đầu tiên Địch Quốc Lương có động lực như vậy.

Cậu ta nhận được một trăm đồng, ngày hôm sau cũng không đến quấy rầy Bùi Đông Cương nữa mà sáng sớm liền xách túi đến nhà Tào Ngọc Đạt, ở bên ngoài hét lên: "Bạn học Tào, chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm nhé!"

Tào Ngọc Đạt thò đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, giọng nói khàn khàn: "Đợi chút."

Nói xong, cậu nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, vừa xách túi đi ra, liền ném chiếc túi nặng nề vào người Địch Quốc Lương.

Địch Quốc Lương cười khẽ, đứng lên: "Buổi sáng cậu muốn ăn gì? Tôi có tiền!"

Tào Ngọc Đạt dừng chân lại, nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm qua của hai người, lặng lẽ nói: "Tôi không kén ăn."

Địch Quốc Lương nghe xong nhìn cậu từ trên xuống dưới, lẩm bẩm một cái, nếu không kén chọn đồ ăn vậy có thể hấp thụ được.

Nhà máy dệt rất lớn, có tận bốn nhà ăn, mỗi nhà ăn có thể chứa hàng nghìn người, vào giờ ăn vô cùng náo nhiệt.

Bước vào nhà ăn, Địch Quốc Lương tìm chỗ ngồi trước, ấn vào vai Tào Ngọc Đạt, "Bạn học Tào, cậu ngồi xuống, tôi đi mua đồ ăn." Sau đó đặt túi xuống, chen vào trong đám người.

Mặc dù bây giờ mua đồ ăn cần phải dùng vé nhưng cũng không quá nghiêm ngặt, tuy nhiên, nếu chỉ dùng tiền để mua thì giá cả sẽ cao hơn một chút. Cậu ta mua bốn quả trứng gà, hai bát cháo bát bảo đặc, hai lồng bánh bao tươi, hai bát mì, còn có mười cái bánh tiêu và hai bát sữa đậu nành.

Cậu ta một tay giơ cao đĩa ăn đã chất đầy đồ ăn, cao giọng hét lớn cho qua, rồi ngược dòng đám đông đi ra.

Tào Ngọc Đạt nhìn nhiều đồ ăn như vậy, khóe miệng giật giật: "Cậu xác định buổi sáng chỉ có hai chúng ta ăn thôi sao?"

"Bạn học Tào, cậu phải ăn nhiều một chút, không ăn được vẫn còn có tôi, không lãng phí được." Địch Quốc Lương cười đẩy đĩa cơm tới trước mặt cậu.

Tào Ngọc Đạt trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi vùi đầu ăn.

Cậu có thể xử lý được hai quả trứng, bốn cái bánh bao thịt tươi, hai cái bánh tiêu, một chén sữa đậu nành và một bát cháo Bát Bảo nhỏ.

Vuốt cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, sắc mặt Tào Ngọc Đạt trông thoải mái hơn trước rất nhiều.

Cậu ôm má nhìn Địch Quốc Lương tiêu diệt hết chỗ cơm còn lại.

Địch Quốc Lương hơi cúi đầu, ăn rất nhanh nhưng không lộ ra vẻ thô lỗ, động tác có phần dứt khoát và gọn gàng, ngược lại có chút tư thái như một người quân nhân.

"Vì bữa sáng phong phú, đây là những nội dung cậu cần hoàn thành vào buổi sáng." Tào Ngọc Đạt lấy từ trong túi ra cuốn sách giáo khoa tiếng Trung và toán lớp một, cùng với một bản kế hoạch đầy đủ.

"Nền tảng của cậu quá yếu, có nghe kỹ bài giảng cũng không theo kịp, không bằng nộp đơn với thầy xin một chút thời gian, ở trong phòng học thuộc.

Cậu chép lại những thứ này trước rồi học thuộc, buổi trưa tôi sẽ đưa thêm trình tự cho cậu, buổi tối cậu làm một đề là hoàn thành xong rồi."

Địch Quốc Lương nhận lấy cuốn sách, chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy choáng váng, mỉm cười nịnh nọt nói: "Bạn học Tào, thế này có phải là quá nhiều không? Một buổi sáng, cậu bảo tôi học thuộc bảng cộng trừ toán, cậu còn cho tôi thêm một quyển tiếng Trung?"

"Nhiều chỗ nào? Bên trong cũng không có bao nhiêu nội dung đâu." Tào Ngọc Đạt chế nhạo: "Làm sao, nếu cậu không thích ứng được với nhịp điệu của tôi thì cũng không sao, tôi sẽ trả cậu tiền hai bữa ăn này, cậu có thể mời người khác!"

"Không cần, tôi học là được chứ gì? Chỉ có hai cuốn sách thôi mà." Địch Quốc Lương vội vàng ôm cuốn sách trong tay, cười nói, "Nếu chịu khổ nhiều thì có thể trở thành người tốt hơn!"

Khi đến trường, cậu ta tìm gặp thầy giáo nói chuyện về hoàn cảnh của mình.

Thành tích của cậu ta kém đến mức giáo viên gần như không còn hy vọng gì, lúc này chỉ mong cậu ta tự mình tiến bộ.

Giáo viên cũng sợ cậu ta bị ảnh hưởng trong giờ nghỉ nên trực tiếp yêu cầu cậu ta về ký túc xá học tập.

Bình Luận (0)
Comment