Nhà họ Trọng có gia thế tốt, nếu có thể có cơ hội xuất hiện trên màn hình TV, đây có thể coi là thành tựu vang dội trong cuộc đời của họ.
Bà Trọng run rẩy nói: "Cậu đạo diễn, chúng ta có thể bàn bạc một chút không?"
Đạo diễn không nói gì chỉ mỉm cười.
"Tôi, tôi không cần các người bồi thường, nhưng các người có thể cắt mặt tốt của chúng tôi đưa lên không? Tôi sẽ bỏ qua chuyện này, có được không?"
Nhà họ Trọng và Bùi Đông Cương dùng sức gật đầu, nhìn đạo diễn đầy mong đợi.
Nhạc Văn Minh nhẹ thở dài, lắc đầu: "Tôi đã nói là không tính. Không chỉ các người, mà những người nhân viên quay phim như chúng tôi cũng đã ký hợp đồng với công ty, chúng tôi phải quay với thái độ thực tế. Khán giả khắp cả nước đang theo dõi, không lẽ các người bắt chúng tôi phải làm giả tạo sao? Danh tiếng của công ty sẽ bị tổn hại, công việc của rất nhiều nhân viên như chúng tôi sẽ phải bị ảnh hưởng, chúng tôi có thể giữ được hay không là một vấn đề. Tôi thực sự không thể giúp gì được."
"Vậy, các cậu sẽ chỉnh sửa nó tới mức độ nào?" Ông Trọng trầm mặc rồi hỏi.
"Đương nhiên sẽ đưa đầy đủ mọi sự việc lên một cách hoàn chỉnh."
Mọi người đều trầm mặc, nếu họ phát sóng nó theo tình huống này, họ chắc chắn sẽ bị hàng xóm chỉ trỏ! Chuyện này đâu phải chỉ trên TV, rõ ràng là bị đem ra ngoài cho tới mất hết mặt mũi.
"Được rồi, vậy thì cậu cứ cắt bỏ hoàn toàn phần này đi." Ông cụ Trọng nói với vẻ mặt ảm đạm: "Nhưng vợ tôi vì các người quay phim mà thân thể xuất hiện vấn đề. Cậu có nên đưa ra lời giải thích hay không?"
Nhạc Văn Minh gật đầu: "Chúng tôi đến đây chính là để giải quyết vấn đề này.
Vừa nãy, ông chủ Tiểu An của chúng tôi đã đích thân gọi cho Ban chấp hành Tổ dân phố để hỏi về vấn đề này, chúng tôi sẽ thuê một chiếc xe để đưa bà Trọng đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân. Tất cả các chi phí công ty chúng tôi sẽ chịu toàn bộ."
"Tôi không đi!" Bà cụ Trọng lắc đầu mấy cái: "Tôi không biết mình còn sống bao nhiêu năm nữa mà phải đi để người khác hành hạ. Vả lại, thân thể tôi như thế nào, chẳng lẽ tôi còn có thể không biết sao?"
Bùi Đông Cương bước lên phía trước, nhìn Nhạc Văn Minh xin lỗi và nói: "Đồng chí đạo diễn, bà già rồi nên sợ đến bệnh viện, bà sợ mình sẽ không thể trở về, vì trước đây bà cũng đã tiễn rất nhiều người thân, bạn bè trong bệnh viện. Lần trước xuống lầu bị gãy chân, đau như vậy bà cũng cắn răng chịu đựng chứ không chịu đi bệnh viện, cuối cùng phải trói chân và dán thạch cao lên người để qua khỏi. Ai không biết còn tưởng chúng tôi là bất hiếu."
Nhạc Văn Minh gật đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy thì không có cách nào, công ty chúng tôi rất lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, cho nên chúng tôi đều phải nghiêm túc tuân thủ quy trình. Thứ nhất, thuận tiện cho nhân viên làm việc, và thứ hai, có nội quy phải tuân theo và mọi thứ không dễ mắc sai lầm. Nếu không, hôm nay các người yêu cầu bồi thường, ngày mai người khác cũng yêu cầu bồi thường, chẳng lẽ công ty chúng tôi đều phải gánh vác hết sao? Nếu đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ trốn tránh, nhưng phải có bằng chứng."
"Cậu có ý gì?" Bà Trọng ôm ngực, lẩm bẩm: "Cậu cho rằng tôi đang giả vờ sao? Tôi đã già có cần phải làm vậy không? Giờ tôi phải nhắm mắt đá gãy chân thì các cậu mới chịu trách nhiệm đúng không?"
Mợ hai Trọng đỡ bà ta, tức giận nói: "Tôi còn không biết các người sao? Cái gì là quy trình, chỉ là vỏ bọc mà thôi, tiêu chí đánh giá còn không phải do các người tự quyết định? Chỉ cần không bị mất tay gãy chân, nằm không thể dậy được, thì tất cả các người đều có thể nhắm mắt bỏ qua lương tâm, nói đó chỉ là một vết thương nhỏ, rồi cấp cho chúng ta tám đồng rồi đuổi đi! Chúng tôi là người thành phố, quan trọng nhất là thể diện, không lẽ chỉ vì một chút tiền mà chúng tôi lấy sức khỏe của mẹ ra đùa giỡn sao?"