Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 113

Chương 113 - Chương 113 -

An Tri Hạ nhướng mày, đây là nhịp điệu phụ nữ theo đuổi đàn ông sao?

Cô cực kỳ tò mò không biết trong truyện anh trai làm cách nào để có được cuộc hôn nhân này, đáng tiếc anh ấy không phải nhân vật chính, chỉ xứng đáng được viết bằng vài câu qua loa.

Ai bảo vai phụ càng thê thảm, càng có thể làm nổi bật niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của nam nữ chính đâu?

Cô không dám nói tiếp, sợ mình xen vào sẽ khiến mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát. Cô hy vọng anh trai có thể có được hạnh phúc, cũng hy vọng Phương Hồng Diệp có một kết thúc tốt đẹp.

Phí Tranh vừa hoàn thành nhiệm vụ cắt tám sọt cỏ lợn mỗi ngày sau giờ làm việc, cô ấy vội vàng thay quần áo chạy đến, chui vào căn bếp nhỏ, lập tức thấy dáng vẻ nấu ăn vô cùng nghiêm túc của An Tri Thu. Anh vốn cao to đẹp trai, khi cười lộ ra hàm răng trắng sáng thường khiến người ta rung động. Giờ phút này anh đang nấu ăn, hơi mím môi, không khỏi khiến người ta nóng nảy trong lòng, ước gì mình chính là món ăn anh đang xào dưới tay, được đối đãi trịnh trọng như vậy.

Cô ấy giật mình, mỉm cười gật đầu với An Tri Hạ, sau đó quay đầu nhìn Phương Hồng Diệp mặc một thân áo vải nhưng không giấu đi vẻ xinh đẹp, cũng nhìn thấy sự e thẹn mong chờ giống như mình trong đôi mắt hạnh nhân long lanh nước.

Cô ấy cau mày, sau đó lập tức buông ra, cười nói: "Hồng Diệp là khách, sao có thể ở trong bếp được? Thanh niên trí thức An, Tri Hạ, các em là chủ nhân, sao cũng rúc ở trong bếp thế này?"

An Tri Hạ nhìn người anh đẹp trai tuấn tú của mình, đứng dậy đẩy anh ra, cười nói: "Anh à, anh đã nấu mấy món chính rồi, còn lại giao cho em đi. Trưởng thôn và mấy ông cụ đã tới, nhóm thanh niên trí thức Tần cũng ở đây, anh đi tiếp đãi bọn họ đi."

An Tri Thu nghe lời đáp lại, nhanh chóng lấy thức ăn trong nồi ra, lau mồ hôi trên trán, cười xin lỗi Phương Hồng Diệp và Phí Tranh: "Các đồng chí hãy giúp tôi, lát nữa để Hạ Hạ đóng cho hai người một gói đường đỏ."

Hai người vội đứng dậy xua tay, nói không giúp đỡ gì nhiều, cũng không thể chờ có người hầu hạ tận miệng được?

Đợi người đàn ông duy nhất rời đi, căn bếp trông rộng rãi hơn rất nhiều. An Tri Hạ tay cầm muôi, Phí Tranh thái thịt, Phương Hồng Diệp vẫn đang nhóm lửa như cũ.

"Chị có thể gọi em là Hồng Diệp không? Chị có thể trở thành nhân viên quản lý nhà kho cũng là nhờ có chú trưởng thôn. Năm nay lương thực của chị nhiều hơn 25% so với những năm trước, cuộc sống khá dư dả." Phí Tranh cười nói.

Phương Hồng Diệp gật gật đầu, mím môi ngượng ngùng để lộ đôi má lúm đồng tiền: "Vậy em cũng sẽ gọi chị là chị Tranh giống Hạ Hạ nhé? Chị Tranh là học sinh trung học, trình độ học vấn cao, cha em cũng nói chị rất giỏi."

Mỗi ngày hai bữa cơm ở chung, quan hệ của cô ấy và An Tri Hạ càng ngày càng tốt, tự nhiên trở thành bạn bè kéo nhau cùng đi vệ sinh. Ngay khi nghe thấy An Tri Thu nói ra từ Hạ Hạ, cô ấy đã thuận miệng gọi theo luôn.

Phí Tranh im lặng một lúc, cúi đầu thái khoai tây, theo tiếng dao cộc cộc va vào thớt, sợi khoai tây đều mà mảnh, kỹ năng dùng dao rất tuyệt vời, đây không phải là điều thôn dân có thể thành thạo được khi cắt thức ăn cho lợn.

"Chị Tranh đỉnh quá." An Tri Hạ kinh ngạc nói: "Đúng là thâm tàng bất lộ* nha."

(*Che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh kỹ năng kinh người)

Ngày thường, Phí Tranh ăn cơm một mình, thường xuyên tự xử lý, ngoại trừ ngày lễ ra, rất ít khi nấu ăn. Mọi người nói điều kiện của gia đình cô ấy không tốt lắm, nhưng An Tri Hạ không ngờ Phí Tranh lại có kỹ năng như vậy.

Phí Tranh cắn môi cười nói: "Thật ra, điều kiện nhà chị trước đây không tệ. Ông nội là đầu bếp trong một nhà hàng. Khi Tân Hoa Hạ mới thành lập, ông còn nấu ăn cho các nhà lãnh đạo cao nhất ở thành phố mới. Chị là con gái, chỉ học được chút kỹ năng dùng dao, mì ống bánh bột và một ít món xào."

Bình Luận (0)
Comment