An Tri Hạ cười hỏi: "Con có nguyện ý không? Đó là tiền con đã tiết kiệm bảy tám năm nay."
Phòng Ca Hân cười đáp: "Con có chút không nỡ, nhưng tiết kiệm tiền lâu như vậy cũng không dùng làm gì, tốt nhất là nên làm chuyện có ý nghĩa.
Hơn nữa, nếu có thể xuất bản một cuốn sách cho nhiều người xem cũng rất tốt!"
"Rất tốt." An Tri Hạ gật đầu cười, sau đó tính toán cùng cô bé: "Tập sách của con không mỏng, phải in màu, nếu làm theo kiểu tạp chí thì có vài yêu cầu đối với việc lựa chọn giấy."
Mực màu đắt hơn, cộng với giấy tốt, sau đó thêm gia công, hao mòn máy móc và tiền thuê nhà,... chi phí khoảng bốn đồng, nói cách khác, con có thể in 2.230 bản với hơn 900 đồng."
Ngay khi Phòng Ca Hân nghe thấy hơn hai ngàn cuốn sách, trong lòng đột nhiên rất vui vẻ, cô bé cảm thấy tiêu chín trăm đồng rất đáng giá.
Nhưng An Tri Hạ lại nói tiếp: "Hơn hai ngàn tạp chí cũng xem như nhiều, nhưng con nghĩ xem trường học hiện tại của con, một khối có bao nhiêu người?
Có phải khoảng bảy tám trăm người? Ba khối là hơn hai nghìn.
Sách của con còn không đủ để chia cho một trường học thì làm sao có thể lan tỏa trong xã hội?
Nếu con đưa sách cho cơ quan in ấn, tòa báo và các đơn vị khác hoạt động, chắc chắn họ sẽ bán một bản với giá một hoặc hai đồng, khi đó không có nhiều người sẵn sàng trả tiền mua nó, điều này không phù hợp với ý tưởng ban ban đầu của con, đúng không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phòng Ca Hân trầm xuống: "Ôi, chín trăm đồng cũng không đủ chia cho học sinh ba khối trường con sao? Vậy đúng là không gây được ảnh hưởng gì lớn!
Mẹ, mẹ nói xem phải làm sao đây?
Đây là việc cá nhân con muốn làm cho đất nước, con không muốn cha mẹ trả tiền thay."
An Tri Hạ khẽ xoa đầu cô bé, đứa trẻ năm đó bé như vậy, trong nháy mắt đã cao lớn thế này. Cô cười khẽ: "Có lẽ con nên nhờ chú và cha con giúp đỡ."
Gần đây không phải bọn họ mới mở trường nghề Lam Sương sao?
Đúng lúc con có thể sử dụng sách của mình như một hình thức quảng cáo để lan rộng khắp cả nước!"
Đôi mắt Phòng Ca Hân mở to, cô bé nhanh chóng hiểu được ý của An Tri Hạ.
Cô bé hơi hào hứng nắm lấy tay An Tri Hạ: "Mẹ, mẹ nói sách của con có thể quảng cáo cho trường nghề Lam Sương do cha và chú mở, họ cho con kinh phí để in cuốn sách này... in hàng chục ngàn cuốn cung cấp cho nhân dân cả nước?"
"Không phải chục ngàn, mà là hàng triệu, mấy chục triệu." An Tri Hạ gãi gãi mũi cô bé, cười nói: "Không chỉ trường nghề Lam Sương, con còn có thể mời chào nhiều không gian quảng cáo theo cách riêng của mình một cách hài hòa, số tiền quảng cáo thu được có thể mở rộng số lượng sản xuất!
Có được số lượng sản xuất, không sợ không có công ty quảng cáo hợp tác với con, cứ như vậy nhiều lần, mẹ tin sách của con chắc chắn có thể đến tay mọi người!"
"Mẹ, mẹ thật tuyệt vời!" Phòng Ca Hân vui sướng ôm cổ An Tri Hạ hôn cô mấy cái, cười vui vẻ: "Con thật sự không thể tưởng tượng tác phẩm của mình lại có thể tiếp cận được nhiều người như thế."
"Đây thì có là gì? Con viết tốt, điểm xuất phát của con chính xác, bên trên có rất nhiều ảnh, còn có những bức tranh biếm họa vẽ tay của con, ngay cả những người không biết đọc cũng có thể nắm bắt được những gì con muốn thể hiện thông qua đây.
Mẹ còn nhớ lúc con mới lớn, con đã nói với mẹ, khi lớn lên con sẽ trở thành một nhà văn, kiếm được tiền sẽ mua thức ăn ngon cho mẹ."
Phòng Ca Hân ở bên cạnh An Tri Hạ gật đầu mỉm cười: "Con chưa bao giờ quên điều này, con phát hiện cây bút giống như một khẩu súng khi ra trận, chĩa vào bất cứ nơi nào cũng có thể bắn trúng, nó cũng có thể thao túng cảm xúc của mọi người, thú vị và hiệu quả hơn các ngành khác.
Chẳng trách người xưa đều bỏ y, bỏ võ viết văn.
Con muốn trở thành một nhà văn toàn diện, vừa có thể vẽ tranh và viết những bài báo truyền cảm hứng, để mọi người ở mọi cấp độ văn hóa có thể hiểu được!"