"Tôi họ Vương, cô cứ gọi tôi là cán sự Vương đi." Cán sự Vương đẩy gọng kính, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt đen gầy ửng hồng, như say rượu: "Cô điền vào mẫu đơn, chúng tôi sẽ sắp xếp thành hồ sơ, làm thủ tục nhậm chức cho cô."
An Tri Hạ mỉm cười gật đầu, cầm lấy tờ đơn, ngồi xuống đối diện anh ta, lấy bút máy từ trong túi ra vù vù điền vào. Không có nhiều nội dung, chỉ có tên, giới tính, tuổi tác, dân tộc, quê quán, học vấn, tình trạng hôn nhân, mối quan hệ gia đình và cuộc sống...
"Chữ viết của đồng chí Tiểu An thật là đẹp, đúng với câu nét chữ nết người." Cán sự Vương chân thành khen ngợi.
An Tri Hạ vẫn cười, lấy ra tấm ảnh đen trắng một tấc hôm qua mình lén chụp bằng máy ảnh, bôi nhựa cao su lên rồi dán vào mẫu đơn.
Cán sự Vương cầm lấy xem kỹ, người phụ nữ kia lại tặc lưỡi nói thẳng: "Tiểu Vương, cậu đang kiểm tra hay đọc thuộc lòng thế? Cô gái này đã kết hôn chưa? Tôi thấy tay mặt cô ấy trắng nõn sạch sẽ, không giống người biết làm việc tay chân, chắc không thích hợp kết hôn với cậu rồi về nhà chăm sóc bốn đứa bé đâu."
"Chị Lưu, chị dùng miệng tích đức đi chút đi!" Cán sự Vương dù có tốt tính đến đâu, lúc này cũng không nhịn được tức giận vỗ mạnh xuống bàn, cắn răng gầm nhẹ với cô ấy: "Đồng chí Tiểu An người ta mới đến, chị có cần phải cay nghiệt như thế không? Sau này mọi người còn làm chung tầng với nhau, lúc nào cũng chạm mặt, phải đoàn kết hỗ trợ, cùng nhau phát triển công xã. Cái thái độ này của chị là không được, là đi ngược với sự phát triển của công xã!"
Cán sự Lưu cười lạnh: "Cậu nói hay nhỉ, tưởng làm anh hùng cứu mỹ nhân là có thể gây ấn tượng tốt, nên mới không ngại đạp tôi xuống sao? Tôi không thích thấy cậu dỗ dành con gái nhà người ta như vậy." Nói rồi cô ấy quay sang nhìn An Tri Hạ, còn nói: "Cô gái nhỏ, em còn quá trẻ, đừng để mấy thằng đàn ông nhìn thật thà nhưng thực chất lại bẩn thỉu lừa gạt."
An Tri Hạ liếc nhìn hai người một cái, sốt ruột nói: "Các người mau làm thủ tục nhậm chức cho tôi đi, chỉ là một tờ đơn đơn giản mà thôi, các người dây dưa đến bao giờ? Không làm được thì thôi đi, ba mươi sáu cái thôn mà không có ai xử lý thực tế được à?"
Hai người đều im lặng, đây là thái độ mà một nhân viên mới muốn làm thủ tục nhập chức nên có sao?
Nhìn dáng vẻ cứng rắn thế này, giống như công xã là của nhà cô vậy. Cán sự Lưu ngậm miệng lại, chỉ hừ hừ đưa mắt trừng cô chằm chằm.
Cán sự Vương vội vàng bỏ tờ đơn vào túi đựng hồ sơ, ghi tên cô, bộ phận được phân công và chức vụ trên bìa: "Đồng chí Tiểu An, là như thế này. Nhân viên của công xã chúng ta là cố định, mỗi củ cà rốt một cái lỗ. Người mới như cô chưa có kinh nghiệm gì, ngày hôm qua lúc họp các lãnh đạo đã đặc biệt nhắc tới cô một chút, nói người trẻ tuổi nên mạnh dạn, cho nên tạm thời phân cô đến bộ phận phát triển nông nghiệp phụ."
Thấy An Tri Hạ không có phản ứng, anh ta giải thích: "Bộ phận này rất nhàn hạ, chỉ có một chủ nhiệm và hai nhân viên, nhưng được hưởng trợ cấp đãi ngộ không thấp, mặc dù cô là nhân viên tạm thời, nhưng chỉ cần đạt được một chút thành tích, nhất định sẽ sớm có thể trở thành nhân viên chính thức."
An Tri Hạ gật đầu, cầm thư giới thiệu rời khỏi bộ phận nhân sự, bắt đầu tìm kiếm bảng hiệu của bộ phận phát triển nông nghiệp phụ, tầng một có hơn hai mươi phòng, nhìn qua là thấy hết. Cô leo lên tầng hai căn phòng cuối cùng bên phải là phòng làm việc của cô.
An Tri Hạ gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời, cô liền đẩy cửa vào.
"Cô là đồng chí nhỏ mới tới phải không?" Một người đàn ông trung niên hói nửa đầu, mắt tròn với cái bụng căng phồng, bưng cái bình tráng men nhấp một ngụm nước lọc, liếc nhìn cô qua khe báo.