"Cô Phòng, nếu tất cả chúng ta đã ngồi xuống thảo luận, có nghĩa là mọi thứ đều có thể thay đổi.
800 triệu đô la không phải số tiền nhỏ, đầu tư vào đâu thì cũng có rất nhiều rủi ro, nhưng "kế hoạch ngôi sao" của chúng tôi thì khác. Chúng tôi đã mời các chuyên gia kiểm tra và mô phỏng khách quan tại chỗ, sau đó phát triển một sơ đồ cột đặc biệt hoàn chỉnh.
Có thể nói, nếu cô đầu tư vào chương trình của chúng tôi, cũng tương đương với việc bỏ tiền vào ngân hàng, có một khoản đầu tư sinh lời cao mà ổn định.
Hơn nữa, các nghệ sĩ Hạ Hoa có thể đến tổ chương trình để nâng cao danh tiếng trên trường quốc tế, điều này cũng có lợi cho việc cải thiện hình ảnh quốc tế và ảnh hưởng của Hạ Hoa mà cô vẫn luôn đề xướng."
Bọn họ phải cắn răng thuyết phục một cách "chân thành".
An Tri Hạ nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Ảnh hưởng của một vài nghệ sĩ Hạ Hoa có thể không bằng 800 triệu đô la tôi bỏ ra.
Vừa rồi đầu óc tôi hơi nóng lên nên đã hứa bỏ ra số tiền ấy, nếu mọi người đã không đồng ý với điều kiện của tôi, vậy cứ xem như kết bạn đi!
Tôi tin cho dù không có sân khấu quốc tế, những nghệ sĩ kiệt xuất của Hạ Hoa vẫn sẽ có thể nổi tiếng ở nhiều nơi khác nhau, giành được tình yêu, sự ủng hộ của khán giả và bạn bè quốc tế.
Họ có thể không đủ điều kiện tham gia "Kế hoạch ngôi sao", nhưng chắc chắn sẽ có thể giành vinh quang cho đất nước theo cách riêng của mình."
"Cô Phòng." Người đàn ông bện tóc cười gằn: "Chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc."
Tám trăm triệu đang cất cánh mà bay, bọn họ có thể không gấp gáp sao?
"Không, không, không, giữ tiền trong tay vẫn là an toàn nhất." An Tri Hạ liên tục xua tay, vừa cười vừa che túi xách của mình, như thể đang cảnh giác mọi người tiến lên giành lấy.
Ngược lại, Phòng Viên nhíu mày, bất lực nói: "Vợ tôi chỗ nào cũng tốt, mỗi tội rất yêu tiền, một khi tiền đã rơi vào tay là không muốn lấy ra.
Tôi còn nói sao vừa rồi cô ấy mạnh dạn hứa hẹn 800 triệu đô la như thế, bây giờ nghĩ lại, chắc là do cô ấy vẫn chưa tin mình trúng được số tiền lớn như thế.
Anh xoa xoa đầu An Tri Hạ, nói: "Ầy, tỉnh táo rồi thì lại không nỡ bỏ tiền ra."
James nhanh chóng nhận ra, sảng khoái lắc đầu nói tiếp: "Tôi cũng cảm thấy vậy.
Trước đây tôi từng hợp tác với cô Phòng, kết quả, cô ấy đưa ra một ý tưởng hay, sau đó rời đi, công ty chúng tôi chịu trách nhiệm phần còn lại.
Chậc chậc, sau này tôi phát hiện ra, người ta đâu phải rời đi, rõ ràng là muốn lôi kéo khách hàng cho khách sạn của mình!
Cô ấy lanh lợi như vậy, các anh em, mọi người vẫn nên quên 800 triệu đi.
Xem như không có gì là được."
Người đàn ông râu quai nón trực tiếp đứng dậy, thở dốc hỏi: "Cho nên, cô đang đùa chúng tôi đấy à?"
An Tri Hạ sợ hãi nép vào vòng tay của Phòng Viên, sụt sùi nói: "Tôi đùa với mấy người bao giờ? Rõ ràng các anh không đồng ý với điều kiện của tôi, vậy nên chúng ta mới không thống nhất ý kiến, chứ tôi đâu có đùa các anh?"
"Không phải chúng ta đang tiếp tục bàn bạc sao?" Đôi mắt của người đàn ông kia mở to, anh ta suy nghĩ gần nửa phút mới nghẹn ra một câu: "Không phải người Hạ Hoa thích mặc cả khi mua đồ sao?"
"Tôi chỉ giữ nguyên yêu cầu của mình." Khuôn mặt An Tri Hạ lóe lên vẻ đắc ý, vẻ mặt làm người khác bó tay này thật khiến người ta vừa yêu vừa ghét: "Tôi là thương nhân, cho dù không dùng đến 800 triệu, cũng nhất định sẽ không lãng phí để làm những chuyện ngu xuẩn, hoặc chỉ được danh tiếng mà không có lợi nhuận thực sự.
Hơn nữa tôi có 800 triệu thì có gì không tốt?
Tại sao phải ép buộc bản thân làm những giao dịch thua lỗ?"