Chính chủ nhân của trang viên cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê rất nhiều cựu chiến binh đảm bảo an toàn cho chính mình, duy trì trật tự trong trang viên khiến khách đến đây cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên, các dịch vụ trong trang viên đều vô cùng đầy đủ, bao gồm cả kinh doanh chuyển tiền, không cần người phụ trách "kế hoạch ngôi sao" đi lại một chuyến, trực tiếp gửi 800 triệu đô la đến tổng bộ kế hoạch chương trình.
Một bản sao hợp đồng cũng được gửi qua fax, trong lòng không có gánh nặng, bọn họ bắt đầu thưởng thức yến tiệc.
Tin tức trong yến tiệc lan truyền rất nhanh, không lâu sau, hầu như tất cả mọi người đều biết An Tri Hạ và Phòng Viên còn chưa cầm nóng tay 800 triệu đô la, đã bị nhóm tiết mục "Kế hoạch ngôi sao" lừa gạt dỗ dành, không còn một đồng nào.
Ai cũng không để ý nhiều đến nội dung thực sự của hợp đồng, theo họ, 800 triệu như cái động không đáy, đầu tư và lợi nhuận hoàn toàn không tỷ lệ thuận với nhau.
Dù sao người Hạ Hoa đều là những người bướng bỉnh, không nhạy bén trong kinh doanh, sẽ không phán đoán tình hình sự việc, chứ đừng nói đến việc có dũng khí để làm chuyện lớn.
800 triệu đô la đầu tư vào đâu lại không đầu tư, sao phải trở thành bước đệm cho "kế hoạch ngôi sao"? Nhất định là bị người khác lừa đến đầu óc mê muội!
Vì vậy, cặp vợ chồng đến từ Hạ Hoa này đều mang trên đầu tấm bảng được mọi người công nhận là "người ngốc nhiều tiền".
Bọn họ đều nói chuyện với An Tri Hạ và Phòng Viên thông qua James, tươi cười khoe khoang về triển vọng của dự án trong tay.
An Tri Hạ và Phòng Viên lịch sự mỉm cười lắng nghe.
Phòng Viên đã được nhét một đống danh thiếp dày.
Không biết vô tình hay cố ý, bọn họ đều đi theo một hướng nhất định.
"Chào anh Phòng, cô Phòng." Một thanh niên cao lớn mỉm cười chào hỏi, lịch sự đưa danh thiếp của mình: "Tôi là Lance Angel, giám đốc tiếp thị của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh KFC.
Mặc dù mọi người ở nước M không lâu, nhưng tôi chắc chắn hai người cũng có hiểu biết nhất định về KFC đúng không?"
An Tri Hạ hơi rũ xuống, giả vờ tò mò nhận lấy: "Ừm, chúng tôi còn dẫn bọn nhỏ vào ăn thử. Đồ ăn trong cửa hàng của anh thực sự rất ngon, gà rán ngoài giòn trong mềm, có những suất ăn nhỏ, khoai tây nghiền...
Bọn trẻ đã nếm hầu hết các món ăn trong cửa hàng của anh.
Lần này chúng tôi đến nước M, bọn trẻ vẫn nhớ đến món ăn trong cửa hàng của anh."
Lance mỉm cười gật đầu: "Đúng là mặc dù lịch sử của cửa hàng chúng tôi không tốt bằng MD, nhưng chúng tôi đã cam kết cải cách và đổi mới ẩm thực của mình để mang đến cho khách hàng cảm giác thưởng thức tuyệt vời nhất."
Trẻ em thích đến cửa hàng để ăn, cho dù những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Hạ Hoa cũng vậy.
Tôi nghĩ, nếu Hạ Hoa có một cửa hàng như chúng tôi, chắc chắn sẽ không lo lắng về lượng khách hàng."
An Tri Hạ ậm ừ: "Đúng vậy, mặc dù bây giờ Hạ Hoa chúng tôi mới bắt đầu phát triển, nhưng mức tiêu thụ của người dân đã tăng vọt, mặc dù không mua nổi những vật dụng mới nhưng những vật phẩm nhỏ như ăn mặc cũng không quá keo kiệt.
Anh trai tôi đã mở một nhà hàng ở kinh đô, công việc kinh doanh rất phát đạt, bây giờ anh ấy đã mở bốn chuỗi cửa hàng. Nếu không phải chí anh ấy không ở đây, có lẽ anh ấy sẽ mở thêm chi nhánh trên khắp các thành phố hạng nhất hạng hai lớn của đất nước."
Lance nghe vậy, trong lòng hưng phấn: "Mức tiêu thụ của Hạ Hoa bây giờ cao như vậy sao?"
"Đương nhiên," An Tri Hạ gật đầu, có chút tự hào nói: "Hạ Hoa chúng tôi có lịch sử ngàn năm, cho dù đã trải qua chiến tranh nhưng nội hàm vẫn còn đó, sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ trỗi dậy.
Hơn nữa, Hạ Hoa chúng tôi có dân số rất đông, có loại hình kinh doanh nào không thể làm được?"