An Tri Hạ nhìn lướt qua một lần, gần như là sao chép lại lời đề nghị trước đó của cô.
Cô mỉm cười không nói gì nữa, gật gật đầu nói: "Vậy khi về nước tôi sẽ nộp bản hợp đồng này lên. Về phần có được thông qua hay không, hay tổ chức sẽ đưa ra ý kiến gì thì tôi không thể đảm bảo được."
Lance tiếp lời ngay sau đó: "Chuyện tất nhiên thôi, cô Phòng, cô cứ trình hợp đồng lên đi, mọi việc còn lại thì giao cho ông trời. Tôi rất mong nhận được cuộc gọi của cô!"
An Tri Hạ và Phòng Viên vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở công ty nên bọn họ cũng không ở lại lâu, chiều ngày hôm sau đã đáp chuyến bay về nhà khi liên hoan phim kết thúc.
Sau khi trả phòng, nhân viên khách sạn gọi taxi và giúp họ chuyển hành lý vào cốp xe.
An Tri Hạ và Phòng Viên ngồi ở ghế sau, trong gương chiếu hậu, họ nhìn thấy vành mũ của tài xế taxi hơi hạ xuống, khó nhìn rõ mặt mày của anh ta.
Cả hai bình tĩnh nhìn nhau, mỉm cười cảm ơn nhân viên phục vụ rồi nói tên sân bay với tài xế.
Tài xế cười khúc khích, giọng điệu rất nhiệt tình hỏi: "Không biết hai người đi chuyến bay nào? Có gấp rút lắm không? Tôi sợ lát nữa trên đường kẹt xe nên đi vòng đường nhỏ trước đi. Tôi biết rõ tất cả các con đường ở thành phố. Nếu hai người thường xuyên đến chỗ chúng tôi, hẳn là biết thời gian tan sở. Không có chiếc xe nào chạy nhanh được trên đường chính trong thành phố đâu. Với giao thông kẹt xe thế này, phải mất ba bốn tiếng nữa chúng ta mới tới sân bay."
Phòng Viên nắm chặt tay An Tri Hạ, mười ngón giao nhai, bình tĩnh mà trả lời: "Vậy nhờ anh đi đường nhỏ đi, ba tiếng nữa máy bay của chúng tôi sẽ cất cánh, không thể trễ được."
Tài xế hơi lớn tiếng nói, rõ ràng là vui mừng: "Được rồi, tôi cũng sẽ tính quãng đường ban đầu cho hai người, dù sao thì khi bị kẹt xe, hai người cũng sẽ tốn không ít, dừng lại như này cũng sẽ làm hỏng xe của tôi, vậy thì ai cũng không có lời."
"Vậy cảm ơn anh," Phòng Viên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
"Haha, hai người đến nước M chúng tôi công tác phải không? Sao không ở lại thêm vài ngày đi thăm thú thêm một chút? Tôi là thổ địa ở đây, còn biết nhiều điểm du lịch hơn hướng dẫn viên chuyên nghiệp nữa. Không phải là khoe khoang, mà trước khi làm tài xế taxi, thì tôi là tài xế xe buýt của một công ty du lịch quốc tế..." Người tài xế rất lắm lời, vừa cười nói nhiệt tình về thành tích to lớn của mình, vừa lái xe qua các con phố, ngõ hẻm với tốc độ cực nhanh, thể hiện niềm đam mê tốc độ chỉ có thể thấy trên phim ảnh.
An Tri Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản mỉm cười, nhưng toàn thân lại trong trạng thái căng thẳng tột độ. Lòng bàn tay của hai người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Phòng Viên ôm lấy vai cô trấn an, chỉ vào từng tòa nhà ngoài cửa sổ, vẫn nói bằng tiếng Anh: "Nước M bắt đầu quy hoạch xây dựng gần hai trăm năm trước, do kiến trúc sư người Pháp Pierre thiết kế và quy hoạch... Đó là sông Cana... Con hẻm chúng ta đang đi cũng thuộc quyền quản lý của Kallet..."
Mỗi lần anh nói gì đó, người tài xế ngồi hàng ghế đầu lại siết chặt tay lái.
An Tri Hạ mỉm cười đáp: "Sao vậy, anh muốn tranh giành danh hiệu thổ địa nước M với tài xế sao? Không thì hai người lôi nhau lên võ đài đấu một trận đi? Không biết là võ công của Hạ Hoa và quyền anh của nước M thì cái nào sẽ mạnh hơn đây?"
Phòng Viên nhướng mày nhéo nhéo chóp mũi của cô, thấp giọng nói: "Đương nhiên là người đàn ông của em, anh chính là hào kiệt đấy, ngay cả binh vương quân vương cũng phải ngưỡng mộ."
Tốc độ xe chậm lại trong giây lát, hai người họ nhìn lên mà không biết tại sao.
Tài xế cười ngại ngùng: "Vừa rồi có một con mèo chạy qua, ngõ nhỏ không kẹt xe nhưng lại quanh co, không rộng rãi, thỉnh thoảng có mèo, có chó, thậm chí có cả con nít đá cầu. Vừa rồi hai người có bị đụng vào đâu không?"