"Bertha, nói chính xác là Bertha Henderson, là cô em họ sắp trở thành hôn thê của James." Phòng Viên kiên nhẫn mà giải thích: "Phụ nữ có lòng ghen tỵ rất lớn, rất dễ mang thù. Cô ta không thiếu tiền, đằng sau cô ta lại có cha là thân vương khác họ của Pháp, ra nước ngoài thuê người hành hung thì cũng không có gì là khó khăn."
An Tri Hạ chớp mắt: "Không đến nỗi vậy chứ?"
Cô cau mày nhìn lại ghi hình trước đó, hình như mình không nhịn được mà nói lại vài câu. Vậy đã trở thành lý do khiến cô và chồng mình bị kéo vào chỗ chết?
Đột nhiên ánh mắt Phòng Viên trở nên sắc lạnh, hung hăng nắm chặt mu bàn tay của cô: "Vợ nắm chặt anh, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp nhảy ra khỏi xe!"
An Tri Hạ nhéo anh lại một chút, giả vờ như là âu yếm, dựa cả cơ thể mình vào người anh.
Tài xế nhìn thấy hai người thân mật qua gương chiếu hậu, dưới vành mũ lóe lên một tia tà ác thêm chút thương hại trong mắt.
Chiếc xe vụt ra khỏi hẻm chạy trên một con đường nhỏ. Xe cộ qua lại cũng không nhiều, nhưng trước mặt lại có một con hào, dòng nước cực sâu còn chảy xiết, cuồn cuộn lao tới phía xa.
Cây cầu phía trên vừa dài vừa hẹp lại còn rất cũ kỹ, lan can cũng rất thấp.
Chiếc taxi lao lên cây cầu nhỏ mà không hề giảm tốc độ, tài xế nhếch mép, đạp chân ga rồi đột ngột bẻ lái sang trái.
Chiếc xe hung hăng lao qua lan can đổ nát rồi rơi thẳng xuống sông.
Trong lúc xe lao ra khỏi cầu, Phòng Viên ôm chặt lấy An Tri Hạ, đẩy cánh cửa chưa đóng từ khi lên xe rồi nhảy ra ngoài, đồng thời trong tay áo anh bắn ra một sợi dây thừng rất mảnh tới phần lan can còn nguyên vẹn.
Tài xế trơ mắt nhìn hai người đung đưa theo quán tính ở không trung, choáng váng trong giây lát, vội nắm lấy chiếc bè nổi dưới ghế, mở cửa nhảy ra ngoài trước khi chiếc xe rơi xuống nước.
Nước sông ào ạt càng ngày càng đưa anh ta đi xa hơn, vẻ mặt anh ta u ám trèo lên bè, đánh thật mạnh vào mặt sông.
Phòng Viên đưa An Tri Hạ an toàn trở lại mặt đất, lúc này bọn họ đã không còn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó nữa.
Anh ôm chặt lấy An Tri Hạ, trong lòng nghĩ mà rất sợ hãi.
"Sao vậy?" An Tri Hạ lại còn cảm thấy khá hưng phấn, mi mắt cong cong mỉm cười vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của anh."Sợ sao? Không phải trước đó anh còn nói anh là anh hùng có thể áp đảo binh vương sao? Bây giờ vậy mà còn nhát gan hơn em..."
Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị người hung hăng khóa lại.
Hơi thở bá đạo lành lạnh của người đàn ông xông thẳng vào mũi miệng, cô nhắm mắt lại, dùng cách riêng của mình để xoa dịu sự bất an của anh.
Thật lâu sau, Phòng Viên vùi người vào cổ cô: "Nếu lần này anh không đi theo em, vậy..." Một chút thôi, anh cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
An Tri Hạ sửng sốt.
Gần như trước đây mỗi lần cô ra ngoài đều được người kề trước kề sau, chỉ riêng nhân viên an ninh là có thể tính toán, thậm chí còn có một số lính đánh thuê có năng lực mạnh mẽ toàn diện.
Tất nhiên, lần cô đến đây là để thăm hỏi bạn bè, tránh mặt fans, rồi giả dạng, cũng không có mang theo nhóm bạn nhỏ này.
Dù có cơ hội tiếp xúc với các tổ chức quốc tế hào môn và cả tổ chức đen, nhưng cô vẫn tập trung cho sự nghiệp của mình, bên người lại có đội ngũ đại diện hàng đầu giúp cô lo liệu, thế nên cuộc sống của cô rất giản dị và thực sự là bôn ba khắp nơi để tỏa sáng trên sân khấu.
Dù sao cô cũng là một thiên hậu đoạt được quá nhiều giải thưởng, nhưng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với mặt tối của xã hội, lại trở thành cây rụng tiền cho công ty, được coi như là bảo vật trấn cửa để thờ cúng.
An Tri Hạ nghe lời Phòng Viên nói, trong lòng suy nghĩ nếu không có anh đi cùng cô thì sẽ ra sao. Cô chắc chắn sẽ mang theo một đoàn đội nhỏ kề bên để học hỏi thêm kiến thức.