An Tri Hạ giả vờ nhấp một ngụm trà, không thèm để ý nụ cười khiêu khích của thư ký Từ.
"Tiểu Từ, ở đây không còn việc của cô nữa, cô mau xuống dưới đi." Xã trưởng Viên đuổi người đi, đứng lên ngồi xuống đối diện An Tri Hạ: "Đồng chí Tiểu An, phân cháu đến bộ phận phát triển nông nghiệp phụ là ý của bác. Chưa hỏi ý kiến đã tự phân phối, nên bác mới gọi cháu đến để xin lỗi."
An Tri Hạ hơi bất ngờ, người ở nước Hạ Hoa đều yêu thể diện, đặc biệt là người giàu và những người có địa vị cao. Đối với cô mà nói, xã trưởng Viên cũng như vậy, hơn nữa hai người còn là người lạ gặp mặt lần đầu.
Mặc dù mới đến thế giới này hơn một tháng, nhưng cô đã thích ứng rất tốt, có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, từ lâu cô đã coi đây là một bộ phim truyền hình thông báo không có NG*, không có đạo diễn và không có máy quay, hoàn toàn coi mình là một thanh niên trí thức cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau.
(*NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.)
Nếu không cố ý nghĩ lại, cô đã phần nào quên đi hoàn cảnh lúc trước của mình.
"Cháu tin rằng xã trưởng Viên sắp xếp như vậy là có lý do." Cô vẫn cười nói.
"Quả nhiên là một thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn." Thấy cô không nóng nảy, không vội vàng, không kiêu ngạo và không tự ti, xã trưởng Viên không nhịn được khen ngợi: "Thanh niên trí thức Tiểu An, bác từng ở trong quân đội, sau khi bị thương nhẹ thì xuất ngũ rồi được phân phối đến đây. Nhoáng một cái đã năm năm, thời gian trôi qua nhanh thật."
"Không sợ cháu chê cười, lúc ấy bác đến đây với hoài bão lớn, coi công xã là chiến trường không khói thuốc súng, coi sản xuất và phát triển là mục tiêu hiếu chiến. Chỉ là khác nghề như cách núi, ngoại trừ vừa may mắn lăn lên vị trí xã trưởng ra, thì bác chẳng lập được thành tích gì, còn không bằng thanh niên trí thức Tiểu An viết một cuốn sổ tay cấp cứu gây ra chấn động lớn."
An Tri Hạ phần nào hiểu được ý của ông ấy: "Xã trưởng, bác khiêm tốn quá rồi, cháu chỉ dựa vào trí nhớ tốt của mình viết ra một số biện pháp cấp cứu, vừa vặn được công xã nhìn trúng. Nếu như không có mọi người vận hành thì biện pháp cấp cứu cũng chỉ là biện pháp cấp cứu, chứ không thể trở thành sách có ích cho người dân công xã Ngũ Kỳ hay những công xã khác như vậy."
"Cháu đúng là một đứa trẻ trung thực không màng danh lợi." Xã trưởng Viên cười nói: "Thế nào, cháu đã thấy bộ phận của mình chưa? Cháu có ý kiến gì với công xã chúng ta và các bộ phận không?"
An Tri Hạ buồn cười nói: "Xã trưởng có lòng tin với cháu như vậy ạ? Cháu chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp ba bình thường, làm sao có thể nói này nói nọ về công xã? Vậy không phải là múa rìu qua mắt thợ để bác chê cười sao?"
"Không sao cả, hôm nay bác không phải xã trưởng, cháu cũng không phải nhân viên tạm thời mới, chúng ta chỉ là tán gẫu nói chuyện, có sao nói vậy mà thôi. Chỉ cần có thể khiến công xã tiến lên phía trước, cháu cứ việc nói hết những lời thành thật khó nghe ra."
Đây là nhận định cô?
An Tri Hạ không khách sáo, trực tiếp nhướng mày cười hỏi: "Bác thật sự muốn nghe ạ?"
"Đương nhiên." Xã trưởng Viên thoải mái nói với cô, đặt cái chén đã rơi tay cầm sang một bên, tự mình đổi chén, rót trà cho cô lần nữa: "Bác nghe Phòng Viên nói miệng cháu rất sắc bén, mỗi câu mỗi chữ đều như lưỡi dao, công xã chúng ta quá ôn hoà, chỉ thiếu một người có loại tư thế quyết đoán này như cháu."
"Hơn nữa, có bác ở đây, sẽ không ai cướp được công trạng của cháu."
"Được, vậy để cháu nói cho bác biết." An Tri Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cháu là một thanh niên trí thức vừa tốt nghiệp trung học về vùng nông thôn, mới đến thôn Hà Đường được một tháng, nên không biết gì nhiều về hình thức của công xã. Nhưng những gì cháu thấy vào buổi sáng cũng có thể nói lên một số điểm."