An Tri Hạ vỗ vỗ tay, liền có nhân viên công tác mang giá trống tiến lên, còn có một cây sáo dựng bằng ngọc lam có hoa văn nước.
Các học viên đều có tâm trạng rất thoải mái, ngồi dưới đất tò mò nhìn xem, muốn biết cô giáo Tiểu An sẽ mang đến cho bọn họ niềm vui bất ngờ gì.
Lúc này An Tri Hạ mặc quần jean màu xanh nhạt và áo T - shirt màu trắng, trên đầu đội mũ bóng chày màu đen, trên sống mũi đeo kính không tròng. Cả người phát ra tinh thần phấn chấn thanh xuân, hòa làm một với các học viên, ai có thể tưởng tượng được, cô đã hai mươi tám tuổi, có một đám con rồi chứ?
An Tri Hạ ngồi xuống trước giá trống, chân đặt trên bàn đạp, tay cầm gậy trống, liếc mắt nhìn mọi người khóe môi nhếch lên, sau đó chơi một loạt động tác rất nhanh.
Cơ thể người phụ nữ như được tắm trong ánh hào quang, từng nốt nhạc được đánh lên, hoạt bát sôi nổi và phóng khoáng. Lại thoáng như như tiếng sóng vỗ vào bờ chói tai, có một sức mạnh thần kỳ làm cho người ta không thể cưỡng lại được.
Dư âm vẫn còn quanh quẩn trong phòng học, mọi người vẫn còn ngơ ngác, miệng hơi há hốc.
"Ôi mẹ ơi, cô giáo Tiểu An, cô thật sự quá đẹp trai!"
"Còn có cái gì cô không biết không?" Một nghệ sĩ Đông Bắc tới nói ra cảm thán của mình.
"Tôi không phải thần thánh nên có rất nhiều thứ không biết, nhưng." An Tri Hạ thu dùi trống lại, sờ lên sáo dựng, cười nói: "Ở trong giới giải trí, lấy thực lực của tôi chắc chắn có thể xếp hạng cao, ít nhất cũng xứng đáng làm giám khảo của một chương trình ươm tạo nghệ sĩ quốc tế."
Các nghệ sĩ Hạ Hoa tin tưởng điều này.
Bạn bè ngoại quốc không nhịn được bĩu môi, cô nàng này lại khoe khoang rồi.
"Ann, nếu chọn bất kỳ siêu sao quốc tế nào thì họ đều rất đa năng.
Hơn nữa còn có mấy người xuất sắc trong ngành, hoàn toàn chinh phục bạn bè quốc tế, hấp dẫn một làn sóng fan hâm mộ đáng tin cậy, đây mới là nền tảng của bọn họ.
Có phải siêu sao hay không, xếp hạng như thế nào, cũng không phải là điều cô có thể tự hào.
Nếu cô thực sự có năng lực, cô sẽ không làm giám khảo mà trực tiếp tham gia chương trình 'Kế hoạch ngôi sao', chân chính đoạt giải quán quân để công dân quốc tế nhìn thấy năng lực của người Hạ Hoa các cô.
Thay vì đặt hy vọng vào người khác, hãy đặt hy vọng vào chính mình." Hồng Mao thẳng thắn đề nghị.
"Tôi rất mong đợi được PK cao thấp với Ann!
Phải không, các bạn?"
"Vâng, Ann, hãy tham gia cùng chúng tôi!" Các nghệ sĩ nước ngoài lên tiếng.
An Tri Hạ cười lắc đầu: "Nếu tôi tham gia cuộc thi này, quán quân không còn ai khác ngoài tôi!"
Nghệ sĩ Hạ Hoa cùng với dân chúng Hạ Hoa trước tivi, vẫn rất nhiệt tình đối với lời nói của cô. Cô giáo Tiểu An của bọn họ chưa bao giờ mạnh miệng, luôn luôn có một nói một.
Các nghệ sĩ nước ngoài cười ha hả: "Ann, cô nói đùa cũng thật buồn cười!"
An Tri Hạ cũng không giận, cười khẽ nói: "Các bạn cười nhỏ thôi."
Cô cầm lấy cây sáo, hơi híp mắt, trực tiếp thổi bài hát mở đầu 'Kế hoạch ngôi sao'.
Bài hát mở màn này có âm thanh phức tạp, còn có nhóm giai điệu cực nhanh, đặt ra yêu cầu cực kỳ cao đối với người chơi. Nhưng An Tri Hạ vẫn diễn tấu lưu loát như cũ.
Mọi người vỗ tay thật mạnh.
An Tri Hạ biểu diễn sáo dựng, nhân viên công tác bên cạnh đã bắt đầu phân phát cho các nghệ sĩ, mỗi người một chiếc!
"Vì chương trình đã mở lớp học nhạc cụ, điều đó có nghĩa sau này sẽ có nội dung đánh giá của loại hình này. Và, nếu tôi đoán đúng, theo mục tiêu của 'Kế hoạch sao' để đào tạo các ngôi sao quốc tế, nhóm chuyên mục sẽ biến các bạn thành những nghệ sĩ toàn năng.
Điều này có nghĩa là trống và sáo chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Sau này sẽ có nhiều nhạc cụ hơn được bày ra trước mặt các bạn.
Cho nên, các bạn phải củng cố những gì đã học mỗi ngày, bằng không một ngày theo không kịp, sẽ có một khoảng cách rất lớn với những người khác!"