Miranda sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được cười ra tiếng: "Ann, cô thật sự rất thẳng thắn, có cái gì nói cái đó, ngược lại làm cho tôi không tiện có ý kiến với cô nữa.
An Tri Hạ cười nói: "Đó là bởi vì lời của tôi rất có lý!"
"Đúng đúng đúng, cô có lý nhất," Miranda gật đầu, "Đúng là cô nói không sai, nếu cô ở trong giới giải trí, chúng ta còn có thể là đối thủ cạnh tranh, không thể thiếu âm mưu dương mưu.
Nhưng cô là nhà đầu tư, tôi chỉ có thể dỗ dành cô vui vẻ."
"Miranda, điều kiện và tài năng của cô đều rất tốt, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn vẫn chiếm lấy vị trí Tiểu Thiên Hậu trong giới ca hát, thu được rất nhiều fan hâm mộ."
Miranda đột nhiên hăng hái lên, nâng cằm, chớp chớp mắt hỏi: "Không có gì ngoài ý muốn? Vậy cái gì gọi là ngoài ý muốn? Sao tôi lại cảm thấy cô như là, hm, Hạ Hoa các cô gọi là gì nhỉ, thầy bói phải không?"
"Tôi biết một chút về tâm lý học. Cô có năng lực kinh doanh vững vàng và lượng fan đông đảo. Tôi nghĩ công ty nào cũng sẽ đầu tư cho cô, miễn là cô không tự hủy hoại mình.
Nhưng cô thích thiên vị, tính tình ngay thẳng, rất dễ đắc tội với người khác, sớm muộn gì cũng chôn vùi tương lai tốt đẹp."
Miranda a một tiếng, nhìn lên nhìn xuống An Tri Hạ: "Cô có nghe thấy gì không, làm sao cô biết..." Sau đó cô ấy lập tức cô ôm chặt miệng, ảo não gõ gõ đầu nói: "Hình như tôi lại bị người ta dùng súng chặn rồi?"
An Tri Hạ nhún vai, "Cô Miranda, sau này cô nên cẩn thận một chút, đừng để bị bán còn giúp người ta kiếm tiền."
Cô ấy ngượng ngùng cười nhẹ: "Tôi, tôi không thích đoán lòng người, quá mệt mỏi. Hơn nữa tôi trước giờ cẩu thả, không am hiểu giao tiếp. Có đôi khi đắc tội người khác, tôi còn không biết."
An Tri Hạ mím môi cười nói: "Giọng nói của con người là khuôn mặt thứ hai, hoàn toàn có thể phản ánh thế giới nội tâm của cô. Chỉ có người có tâm hồn trong sạch mới có thể hát ra âm thanh của tự nhiên.
Tôi có hơi lo lắng con đường sau này của cô, thật sự không muốn cô rời khỏi giới âm nhạc sớm."
Miranda sờ sờ mặt mình, không xác định hỏi: "Ann, âm nhạc thật ra rất đơn giản, tôi chỉ sáng tác, ca hát, thu âm, sau đó vội vàng thông báo. Những phân đoạn này tôi rất quen thuộc, sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
"Vậy coi như tôi chưa nói gì đi," An Tri Hạ cười cười, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Miranda cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò, hoàn toàn không có tâm trạng để ăn. Cô ấy lười động não chứ không phải ngu ngốc, nếu không đã không sáng tác ra nhiều bài hát nổi tiếng như vậy.
"Ann, người đại diện của tôi đã làm việc với tôi được bốn năm, cô ấy rất tốt, luôn giải quyết mọi việc khó khăn cho tôi. Nếu lần trước tôi không từ chối lời mời đi uống rượu của một nhà đầu tư thì đã phải nhận loại công việc sáu tháng mới kiếm được chưa đến một phần mười tiền cho một buổi biểu diễn."
An Tri Hạ ngẩng đầu nhìn cô không nói gì, vẫn đang suy tư một bên.
"Thật sự, nhà đầu tư đó rất có quyền lực, yêu cầu mà ông ta đưa ra thật thô tục và vô lý. Tôi đã từ chối không thương tiếc trước mặt rất nhiều người.
Ông ta nổi giận ngay tại chỗ, nói muốn phong sát tôi.
Vẫn là người đại diện bồi thường trước sau, để cho ông ta bỏ qua chuyện này.
Để tránh sau này bị ông ta tính sổ, tôi đã bị người đại diện nhét vào đây.
Nhưng mà tôi rất thích nơi này, nhìn một đám hậu bối phấn đấu vì giấc mơ, giống như tôi lúc mới vào nghề năm đó, nghiêng ngả lảo đảo ngốc đến đáng yêu..."
Lần này An Tri Hạ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Miranda, như thể muốn xác minh sự tốt đẹp của người đại diện, nói thêm: "Có một lần tôi rơi vào tình trạng tồi tệ, những bài hát tôi viết luôn bị từ chối, phải sửa đi sửa lại nhiều lần. Vẫn là người đại diện của tôi đưa tôi đi khắp nơi để tìm cảm hứng sáng tác lại..."