An Tri Hạ hầu như không thiếu tiền tiêu, cho dù lúc tới dị thế này khi tỉnh dậy cũng có một cái siêu thị trong tay, nhưng cho dù được xưng là nữ hoàng ôm vàng kiếp trước, hay là nhóm người ăn cua đầu tiên kiếp này, thì tóm lại cũng chỉ là có tiền mà thôi, giá trị bản thân mười con số, căn bản không để thứ gọi là hào môn trước mặt này vào mắt.
Hiện tại ở cùng Phòng Viên, cô mới có thể chân chính cảm nhận được tiền tài chỉ là một con số kiêu ngạo.
Nhà cô thật sự là mỏ khai thác!
Hôm nay còn là bà chủ cho thuê nhà ở phố phường phồn hoa nhất thành phố D nước R, chậc chậc, chỉ sợ cô nói ra, người khác cũng không tin.
Đột nhiên cô thở dài.
"Sao vậy?" Phòng Viên nghiêng đầu kinh ngạc hỏi, sau đó lại mỉm cười trấn an cô: "Đừng lo lắng, anh dám tiếp nhận thì cũng đã sắp xếp xong."
"Em chỉ đang nghĩ, chúng ta có tiền như vậy, rốt cuộc nên tiêu như thế nào đây?"
Phòng Viên sửng sốt, ôm cô cười lớn, sau đó thật sự không nhịn được vùi đầu vào cổ cô cười ra tiếng.
An Tri Hạ hừ hừ, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ: "Anh cứ cười đi, dù sao em cũng không có kiến thức gì, hừ!"
Cười một lúc, Phòng Viên ho nhẹ vài tiếng ngừng lại, xoa xoa đầu cô, nắm tay cô tiếp tục đi: "Chúng ta bây giờ mới đến đâu? Đất đai nhìn đáng giá, nhưng sau này kinh tế phát triển, bất động sản cũng chỉ mang đến món lãi kếch xù nhất thời.
Quan trọng nhất là kỹ thuật, nếu chúng ta có thể giành được một hạng mục, mới xem như ôm lấy bát cơm sắt."
An Tri Hạ nghiêng đầu ngẫm lại cuộc sống tương lai, chớp chớp mắt, vẫn có chút hoang mang.
"Vợ ngốc, chúng ta có tiền đến loại trình độ này cũng không tính là thật sự thuộc về chúng ta. Mỗi hành động sau này của chúng ta đều sẽ đại diện cho Hạ Hoa. Có thể nói, càng chú ý tới chúng ta, trách nhiệm chúng ta phải gánh vác càng nặng nề.
Anh hiểu bây giờ em đang mờ mịt, đơn giản chính là có chút mất phương hướng về tương lai.
Thực ra, mục đích ban đầu khi thành lập công ty của chúng ta là kiếm tiền để bản thân và người nhà có cuộc sống giàu có, nhưng tiền càng ngày càng nhiều, đã sớm thỏa mãn nhu cầu cơ bản của chúng ta, thậm chí đủ nuôi một xấp kẻ thất bại.
Tiền không còn là động lực thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước nữa.
Lúc này chúng ta phải tìm đúng phương hướng một lần nữa," Phòng Viên nói xong dùng lực trong tay mạnh hơn một chút, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, "Trước đây anh từng trải qua, nhưng lúc ấy không có ai ở một bên làm bạn, lạc lối vài năm, sau đó mới lấy lại được mục tiêu.
Vợ à, chúng ta không cần phải vĩ đại, hãy đi theo trái tim của chính mình, cố gắng hết sức vui vẻ hạnh phúc là được.
Đừng căng thẳng hay suy nghĩ quá nhiều.
Anh thích nhất là nhìn em tràn đầy nhiệt huyết."
An Tri Hạ cười khẽ gật đầu, "Đúng, làm việc vui vẻ là tốt rồi."
Tuần tra cửa hàng mới của nhà mình, An Tri Hạ tràn đầy nhiệt tình tiếp tục đầu tư vào xây dựng ba phố Hạ Hoa kia.
An Tri Hạ chuẩn bị mở một công ty giải trí ở nước R, cho nên phố Hạ Hoa thứ hai, cô định xây một di viên nhỏ có yếu tố Hạ Hoa làm địa điểm quay điện ảnh và truyền hình.
Mặc dù việc thành lập cơ sở điện ảnh và truyền hình đã kích thích một số sự phát triển và tiến bộ kinh tế cho nước R, nhưng tài chính chân chính lại chảy vào Hạ Hoa, hơn nữa nơi này sẽ trở thành một trong những cơ sở đào tạo nghệ sĩ Hạ Hoa, có thể thường xuyên cạnh tranh với các nghệ sĩ nước R để hoàn thiện bản thân.
A, con ngươi An Tri Hạ chuyển động, di viên nhỏ cũng có thể làm nơi để các nghệ sĩ quốc tế tranh tài.
Cô chính là giám khảo của "Kế hoạch ngôi sao" năm nay, bởi vì nghệ sĩ Hạ Hoa đặc biệt không chịu thua kém, nhất cử thành danh, thế là bản thân cô chính là một tấm gương sáng. Chỉ cần cô truyền bá, các nghệ sĩ từ khắp nơi trên thế giới chắc chắn sẽ đến bái sư học nghệ.