Chuyện trao đổi sinh viên, cô trực tiếp để cho trường đại học tự mình liên lạc, sau đó đến chỗ cô trình báo tài chính. Vì thế cô cũng không can thiệp quá nhiều, không ngờ lại không có trường nào đạt được.
Cô nhấc điện thoại, gọi cho đội điều hành, để bọn họ giúp mình chuyển tiếp đến văn phòng tuyển sinh Đế Đại.
"Xin chào, tôi là An Tri Hạ của công ty văn hóa Minh Nhật, xin hỏi chủ nhiệm Triệu có ở đây không?"
"Chào cô Tiểu An, chủ nhiệm Triệu ở đây, cô chờ một chút," Người đối diện vừa nghe là cô, vội vàng cười lên tiếng, ôm điện thoại xông ra ngoài cửa gọi người tới.
"Chào cô giáo Tiểu An, tôi là Triệu Hữu Điền chủ nhiệm văn phòng tuyển sinh của Đế Đại, không biết cô tìm tôi có chuyện gì ạ?" Chủ nhiệm Triệu trước khi nghe điện thoại nhịn không được uống một ngụm nước nhuận cổ họng trước, sau đó đặc biệt nghiêm túc trịnh trọng hỏi.
"Là như vậy chủ nhiệm Triệu, tôi nghe nói trường chúng ta vẫn chưa thiết lập quan hệ với một trường đại học quốc tế nổi tiếng nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đế Đại là một trong những trường đại học tốt nhất ở Hạ Hoa, nước ngoài có nhiều trường học nhiều quốc gia như vậy, chẳng lẽ không có cái nào hợp tác được?"
Nhắc tới đây cái thắt lưng thẳng tắp của chủ nhiệm Triệu lập tức cong xuống, thở dài nói: "Cô giáo Tiểu An, thanh danh Hạ Hoa chúng ta càng ngày càng tốt, thế nhưng quốc gia không có hành động nào thực sự răn đe người bên ngoài, những người đó cũng chỉ xem trò vui, còn làm việc thật sự cũng sẽ không lựa chọn chúng ta.
An Tri Hạ mím chặt môi.
Sau khi suy nghĩ một lúc cũng nhận ra các nghệ sĩ quốc tế có thể đến Hạ Hoa làm thực tập sinh là vì cô để cho nghệ sĩ quốc tế và công ty giải trí thấy được thực lực.
Nhưng sự nghiệp giáo dục của Hạ Hoa vẫn còn nhạt nhẽo, không có gì thu hút được những trường đại học nổi tiếng đó.
Theo quan điểm của họ, bất cứ ai hợp tác với Hạ Hoa đều đang tự hạ thấp mình.
"Chủ nhiệm Triệu, ông có thể giới thiệu về Đế Đại cho tôi không, tuy tôi là sinh viên Đế Đại,nhưng do rút ngắn thời gian tốt nghiệp nên chắc chắn không có hiểu biết toàn diện như ông.
Trường chúng ta có ưu thế gì để thu hút sinh viên ưu tú nước ngoài đến học?"
Nói đến cái này, chủ nhiệm Triệu lập tức lấy lại tinh thần, có nề nếp trả lời: "Cô giáo Tiểu An, Đế Đại chúng ta lịch sử lâu đời, đi lên có thể ngược dòng tới hơn một ngàn năm trước, số lượng tàng thư tuyệt đối đứng đầu quốc tế!
Mặc dù khoa học kỹ thuật của chúng ta tạm thời lạc hậu hơn người khác mấy chục năm, nhưng tôi tin tưởng chỉ cần có học sinh chuyên nghiên cứu thấu đáo những tàng thư này, nhất định có thể nghiên cứu ra kỹ thuật tốt hơn.
Nhưng chúng tôi không muốn đưa những thứ này cho sinh viên trao đổi ngoại quốc xem.
Không cần thiết phải tiết lộ con át chủ bài của mình cho người khác chỉ để thể hiện quyền lực mềm mạnh mẽ của nước ta.
Các giáo sư của trường chúng ta đều là những chuyên gia trong ngành. Năng lực của bọn họ không hề kém so với giáo sư nước ngoài, cũng đủ tiền lời trao đổi sinh viên.
Đặc biệt là văn học, dệt may... Những chuyên ngành này..."
An Tri Hạ vừa nghe, vừa lấy tay viết ra. Đương nhiên cô cũng ghi âm lại những lời này.
"Được rồi, chủ nhiệm Triệu, cảm ơn ông, tôi đại khái đã hiểu được ưu thế của Đế Đại chúng ta. Lát nữa chúng tôi sẽ bàn bạc hợp tác với các trường đại học nước ngoài, sau đó sẽ liên lạc với ông."
Cúp điện thoại, An Tri Hạ dùng chuyện này nói với mấy đại học khác đứng đầu kinh đô, ghi lại cẩn thận đặc điểm của từng trường.
Cô tính toán thời gian, vừa vặn là giờ làm việc của nước Y.
An Tri Hạ nhờ tổ điện thoại giúp cô chuyển tiếp đến điện thoại của trường đại học số 1 nước Y.
"Xin chào, đây là phòng hiệu trưởng đại học NJ, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
An Tri Hạ lưu loát trả lời bằng tiếng Y: "Xin chào quý cô, tôi là người phụ trách công ty giải trí Minh Nhật Hạ Hoa, An Tri Hạ. Tôi muốn hỏi ý kiến, trường của cô chọn trao đổi sinh viên hợp tác với điều kiện gì?"
Giọng cô thư ký hơi cao lên: "An? Là An đó sao?