Nếu như điều kiện gia đình bọn họ bình thường, cha mẹ không cung cấp cho bọn họ một môi trường giáo dục tốt, không gặp được thầy giỏi, thì có lẽ cuộc sống hiện tại chính là điều bọn họ nên trải qua.
Các học viên đã nhìn thấy không ít nhân viên biểu diễn dạo phố, những người này đặc biệt chăm chỉ, nhiệt tình và kiên nhẫn với khách du lịch, tích cực về cuộc sống, khiến người ta rất cảm động.
Khiến bọn họ nhận thức được, có lẽ bản thân còn chưa đủ cố gắng, ít nhất bọn họ từng cho rằng cố gắng cũng chỉ là bổn phận mà thôi.
Cả đêm nay bọn họ trằn trọc, giống như giây phút này bọn họ mới hiểu được mục đích An Tri Hạ và tổ chương trình thiết lập nhiệm vụ này.
Đến từ các đồng nghiệp có thể dễ dàng kích thích nhận thức về khủng hoảng của họ hơn.
Ngày hôm sau, mọi người đều mặc quần áo với tinh thần phấn chấn, đi thẳng đến vị trí của mình.
Bọn họ xuất ra thái độ phục vụ mọi du khách một cách chuyên nghiệp nhất, giống như những nhân viên công viên giải trí bình thường bên cạnh, uống nước đun sôi để nguội, ngồi xổm bên đường dưới nắng, ăn bánh bao với dưa muối.
Có đôi khi bọn họ sẽ giúp đỡ trẻ em lạc cha mẹ khóc đến thở không ra hơi, cùng nhau đến tổ phát thanh tìm người. Có lúc bọn họ cũng dùng chuyên môn của mình để mua vui cho trẻ em và khách du lịch, nhận được tiền tip chia đều với đồng nghiệp...
Hầu như mỗi ngày họ mở mắt ra đều phải tập trung vào công việc, nụ cười luôn nở trên môi.
Không có thời gian tập luyện, họ dùng nơi làm việc làm sân tập, nâng cổ họng, tập khẩu hình, tập miệng, thậm chí ép chân như những nhân vật hoạt hình trên TV, khiến không khí vui vẻ của cả khu vui chơi được nâng lên một tầm cao mới.
Mà niềm vui này cũng được truyền đến trong lòng mỗi người xem thông qua TV, chọc cho một ít khán giả không thiếu tiền ngồi máy bay bay thẳng đến nhân lúc các học viên chưa rời đi.
Đã tới công viên trò chơi Hạ Hoa Khải Thần, sao bọn họ có thể không đi dạo phố Hạ Hoa chứ?
Mặc dù đã thúc đẩy nền kinh tế nước R, nhưng các công ty định cư Hạ Hoa lại được hưởng lợi nhiều hơn!
Từ đó An Tri Hạ không ngừng tổng kết kinh nghiệm, bắt đầu lên kế hoạch, xây dựng nhiều danh lam thắng cảnh và kỳ quan trong nước thành những địa điểm du lịch đẳng cấp thế giới, sau đó giới thiệu chúng với người dân quốc tế theo cách tương tự như "Giấc mơ ngôi sao".
Đương nhiên, giá cả của địa điểm du lịch phải được kiểm soát chặt chẽ, môi trường sinh thái trở thành vấn đề quan trọng hàng đầu, nâng cao tố chất quốc dân... đều sẽ gắn liền với phát triển du lịch.
Một tháng trôi qua, ví tiền của các học viên dày mỏng khác biệt rất lớn, dù là nghệ sĩ Hạ Hoa cũng có sự phân chia rõ ràng.
Màu da của mọi người đều đen hơn hai tông, nhưng nụ cười trên mặt bọn họ càng sáng lạn và thuần túy, ít lo lắng và tính toán hơn so với khi mới vào tổ chương trình.
Họ lưu luyến không rời tạm biệt các đồng nghiệp đã gắn bó ngày đêm suốt một tháng qua.
Lần này vì trò chơi tính công bằng, cùng với việc bị huấn luyện ý chí, cho nên ví tiền của các học viên xẹp hơn trước khi lấy nhiệm vụ, đảo ngược thứ tự xuất phát!
Trong lúc nhất thời các học viên có chút không thể chấp nhận được.
"Chương trình này không hề có quy tắc, chỗ nào cũng quanh co, thường xuyên có cạm bẫy!"
Thật ra mọi người nghĩ là, sớm biết như vậy bọn họ đã không nên liều mạng cố gắng như thế.
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu họ, dù sao An Tri Hạ vẫn luôn dạy bọn họ rằng, những người chăm chỉ sẽ không gặp xui xẻo.
Chẳng lẽ phía trước còn có sự đảo ngược?
Nhưng vẫn có một học viên nhìn thấy An Tri Hạ thì nhịn không được hỏi ra tiếng: "Cô giáo Tiểu An, cô có thể giúp chúng tôi giải đáp thắc mắc không? Tại sao phải xuất phát ngược lại?"
Những học viên khác dựng thẳng tai lắng nghe.