"Thảm đỏ cho ai" được tổ chức tại khu phức hợp của Công ty văn hóa Minh Nhật, nơi có sân rộng và hình dáng độc đáo, uốn lượn quanh toàn bộ công ty, bao gồm cả hồ nhân tạo, với vảy vàng sống động rực rỡ dưới ánh mặt trời, đuôi đầu ngẩng cao.
Cho dù ở từ mặt đất kinh đô quan sát, cũng có thể nhìn thấy một con rồng to lớn mạnh mẽ như thế!
Khi các nghệ sĩ, giám khảo và khán giả từ khắp nơi trên thế giới làm việc chăm chỉ để lấy được tư cách đến đây, bao gồm các công ty khác của Hạ Hoa, thậm chí nhân viên công ty trong nước cũng giật mình không thôi.
Dù sao thì công trình khổng lồ này đã được xây dựng từ trước, nhưng xây dựng thành từng phần, được bao phủ bởi những chiếc lều lớn, không ai biết rốt cuộc là đang xây cái gì.
Đối mặt với ánh nắng ban mai đỏ rực vào tháng 9 năm 1988. con rồng khổng lồ lười biếng trêu chọc Đông Châu, hạt châu lưu ly hào quang, cách một khoảng xa, mọi người vẫn có thể cảm nhận được cỗ uy áp như sấm sét kia, làm cho tâm thần bọn họ rung động, cam nguyện thần phục!
Hạ Hoa, chính là con rồng khổng lồ này, chỉ cần nằm xuống cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Người nước ngoài nhìn mà sắc mặt phức tạp, không biết từ khi nào Hạ Hoa đã thoát khỏi ấn tượng nghèo khó, lạc hậu, ích kỷ, ngu dốt và bướng bỉnh của bọn họ, nhảy vọt trở thành một hiện diện quốc tế chói mắt.
Những năm gần đây, nước Hạ Hoa thường xuyên được chú ý ở phương diện giải trí, mọi người đều cố gắng đi theo bước chân này, ngược lại giúp Hạ Hoa có thời gian để phát triển ở các khía cạnh khác.
Khả năng hút tiền của giới giải trí không hề ít hơn sản phẩm công nghệ cao, bán hàng một lần đã khiến nhiều nghệ sĩ thành công, còn khiến khán giả vui vẻ trả tiền hết lần này đến lần khác. Trong khoảng thời gian ngắn, công ty giải trí nước Hạ Hoa giống như măng mọc sau mưa, gặm xương uống canh sau lưng ông chủ.
Dần dần tài chính trên quốc tế rõ ràng có xu thế tụ tập về phía nước Hạ Hoa, mà đây vẫn chưa nằm trong tầm kiểm soát của tất cả các quốc gia.
Chẳng lẽ bọn họ có thể thể hiện các phương diện khoa học kỹ thuật, tài nguyên với Hạ Hoa, còn Hạ Hoa lại không được thể hiện phương diện giải trí với bọn họ sao?
Không thể cấm ngoài mặt, bọn họ chỉ có thể âm thầm yêu cầu các rạp chiếu phim, đài phát thanh, hiệu sách, cửa hàng âm thanh... bán các loại sản phẩm này phải có những điều chỉnh tương ứng. Ví dụ như chiếu lúc nửa đêm hoặc ba bốn giờ sáng, ví dụ như giảm bớt số lần chiếu trong rạp phim, ví dụ như vị trí đặt sách vở ở góc cao nhất.
Nhưng hiệu quả cũng không ăn thua, dù sao quốc gia bọn họ tuyên dương dân chủ, đất nước không gặp phải bất cứ khó khăn gì, các thương nhân tự nhiên chỉ nhìn đồng tiền. Có thể mang đến cho bọn họ lợi ích phong phú, ai không làm đó chính là kẻ ngốc.
Đất nước chính nghĩa, ôi, sao lại dại dột kiếm ít tiền hơn chỉ vì sự ích kỷ của người phía trên?
Họ có thể nhận được lợi ích gì? Được mang danh ích kỷ sao?
Cho nên, xu hướng này không những không bị đảo ngược mà còn ngày càng gia tăng.
Tài chính tụ tập lại đây, nước Hạ Hoa liền giàu nứt đố đổ vách, cầm tiền thu mua không ít công ty có bằng sáng chế. Mặc dù bằng sáng chế của các công ty này có sự khác biệt lớn so với các bằng sáng chế hàng đầu của các công ty lớn, nhưng nguyên tắc rất giống nhau. Nước Hạ Hoa không thiếu nhân tài dị sĩ, những công ty này cung cấp ý tưởng cho mọi người.
Lấy đây làm điểm tựa, khoa học kỹ thuật của nước Hạ Hoa quả nhiên thay đổi từng ngày, mọi khía cạnh đều đang được phát triển theo hướng quốc tế.
Từ năm 1978 đến năm 1988. trong mười năm, Hạ Hoa đã có đủ tiềm lực kinh tế để cạnh tranh với các nước như O, M.