Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 181

Chương 181 - Chương 181 -

"Được, để bác bảo thư ký Từ gọi người qua hỏi ý kiến xem sao." Xã trưởng đồng ý, trực tiếp ra lệnh cho thư ký Từ.

Không lâu sau, ba mươi bảy người đàn ông lấp đầy văn phòng.

Xã trưởng lại truyền đạt ý của An Tri Hạ cho bọn họ: "Cơ hội tồn tại cùng rủi ro, tương lai của mọi người cuối cùng sẽ như thế nào, có lẽ đều nằm ở quyết định lần này."

"Chúng ta từng là đồng đội cùng nhau xông pha chiến trường, cùng nhau đổ mồ hôi xương máu. Nên tôi biết rất rõ ai cũng là người trọng cam kết, nam tử hán đại trượng phu mà."

"Bây giờ xưởng trưởng Tiểu An cần giấy cam kết của chúng ta, nếu mọi người muốn có nơi thay đổi, có nơi thực hiện thì hãy ký vào đó. Nếu mọi người chỉ muốn sống một cuộc sống sung túc bình yên, thì không cần miễn cưỡng."

An Tri Hạ tiếp lời nói: "Cháu biết, chúng ta không hiểu rõ về nhau, các chú sẽ không nguyện ý cúi đầu hứa hẹn với một tiểu bối. Chỉ có kẻ mạnh mới có được sự kính trọng, phục tùng đi theo của các chú, bây giờ cháu nói gì cũng như không, vậy hãy xem chúng ta có duyên phận hay không."

"Đây là cuộc mạo hiểm của chúng ta, mà bây giờ cháu sẵn sàng tin tưởng vào mỗi người các chú, chỉ cần các chú ký cam kết, chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên và phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn."

Hơn ba mươi người này hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều khoảng ba mươi tuổi, đã trải qua hơn mười năm vui buồn so với người khác. Bọn họ có khả năng, nhưng lại không biết làm sao để đưa ra loại quyết định như vậy. Bọn họ muốn thay đổi hiện trạng, nhưng cũng không muốn chỉ làm công việc tầm thường vô vị như những công nhân khác, chỉ thỏa mãn những nhu cầu sống cơ bản.

Bọn họ đã từng là những chú đại bàng bay vút trên bầu trời, dù bị cuộc đời bắt ép, nhưng trong lòng vẫn khao khát bầu trời bao la. Nhưng mà, trước mặt là ai?

Một nữ đồng chí, mới tốt nghiệp trung học, không lớn hơn con của bọn họ bao nhiêu tuổi, chỉ có trình độ, không có kinh nghiệm sống, cho dù có xã trưởng và Phòng Viên đảm bảo, thì bọn họ cũng không thể thuyết phục bản thân giao nộp hoàn toàn lòng trung thành của mình.

An Tri Hạ nhìn một chút, cười nhẹ nói: "Được, cháu đã biết quyết định của các chú. Nếu như các chú muốn ở lại thì cứ ở lại, chúng ta sẽ có thời gian một năm thử việc. Nếu như các chú có ý khác muốn rời đi thì cháu cũng sẽ không ngăn cản."

"Đồng chí nhỏ, không phải tôi không tin tưởng cháu, mà là..." Một người đàn ông tiến lên, cay đắng vỗ vỗ cái chân đi lại khó khăn của mình: "Tôi là một người bị thọt, muốn giúp cháu lấy tiền dưỡng già, trông coi rừng cây thì được, nhưng những chuyện khác, tôi có muốn giúp, chắc cháu cũng thấy chướng mắt lắm?"

Xã trưởng lập tức giải thích với An Tri Hạ: "Đây là đội trưởng cũ của bác, Mạnh Chấn Sinh, đã từng là một người lính hàng đầu, trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vì mạng sống của hàng chục người trong nhà mà hi sinh một cái chân."

"Bây giờ tôi chỉ có sức lực, không thông minh như những người khác, tôi... tôi sợ xưởng trưởng Tiểu An không nhìn trúng." Một người đàn ông khác gãi đầu xấu hổ đi ra theo.

"Đây là anh cả của các bác, mặc dù không thích quyết định, nhưng chưa bao giờ mập mờ về những chuyện nên làm. Anh ấy nhiệt tình, có trách nhiệm và thẳng thắn." Xã trưởng nói một câu đơn giản, giải thích lý do vì sao xuất ngũ.

An Tri Hạ còn chưa kịp nói gì, đã có thêm ba người nữa đứng dậy, xã trưởng cũng lần lượt giới thiệu.

"Lâu Thần Chân, người hướng dẫn ban đầu của các bác, mặc dù xuất thân là nông dân, nhưng anh ấy có đầu óc linh hoạt, các bác hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp đều là nhờ anh ấy bày mưu tính kế. Có điều, anh ấy đã ngăn cản nhân đạo..."

"Tiết Hỉ Tử, can đảm cẩn trọng, cũng là người tiên phong trong đội các bác, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, chỉ là trong một lần làm nhiệm vụ phá mìn, thính lực bị hao tổn nên đã rút lui..."

Bình Luận (0)
Comment