Cô cũng không nhàn rỗi, đã nghĩ ra dàn ý của vở kịch.
Công việc mùa xuân sắp hết, nhiều công xã sắp xếp chiếu phim cho xã viên xem, chiếu nhiều nhất là phim chiến tranh. Chẳng hạn như đại chiến hầm, đại chiến bom mìn, mọi người đã xem rất nhiều lần, nhưng vẫn mang băng ghế đến các thôn, công xã khác để xem tiếp.
Thứ nhất, niên đại này giải trí quá ít, thứ hai, phim chiến tranh luôn có thể khơi dậy lòng người không muốn tầm thường, giống như một lon Sprite đông lạnh vào mùa hè, gây nghiện và làm dịu mát trái tim trong chốc lát.
Hiện tại vẫn là niên đại nhạy cảm, cô trực tiếp đưa lên sân khấu một chút sự tích kháng chiến anh hùng, dựng thành một bộ phim kịch yêu nước, tin chắc rằng phần biểu diễn của diễn viên kết hợp với hiệu ứng ánh sáng và sân khấu sẽ khiến khán giả nhiệt huyết sôi trào, yêu quê hương đất nước, yêu cuộc sống gian khổ, cũng sẵn sàng làm việc vất vả vì con cháu!
Trong sách giáo khoa tiểu học có năm tráng sĩ núi Lang Gia, * ném bom phá hầm, * xả thân để bịt lỗ súng, đương nhiên cũng có cổ nhân được ca tụng bằng miệng: Nhạc Phi phục quốc trung thành, Văn Thiên Tường tài năng văn chương nổi bật tuẫn tiết vì đất nước, mỗi một câu chuyện đều được cô thể hiện theo cách hiện đại, thêm vào rất nhiều yếu tố, có thể khiến người ta một giây trước cười, một giây sau khóc, một giây trước hạnh phúc vui vẻ, một giây sau đau buồn thê lương.
Sân khấu kịch giống như một con người hoàn chỉnh, tổng thể là bộ xương, cốt truyện là máu thịt, diễn viên là dung mạo, ánh sáng, âm nhạc, trang phục và đạo cụ là quần áo, vẻ đẹp năm điểm có thể tăng thành bảy điểm, thậm chí là chín điểm!
Đây đối với một người lăn lộn trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình hơn mười năm như An Tri Hạ mà nói, cũng không khó, ngồi ở bàn làm việc cả ngày, cô xoa xoa bả vai đau nhức, cẩn thận dựng nên một câu chuyện.
Cô đọc lại lần nữa, rồi hài lòng cho vào siêu thị.
Khi đạp xe vào làng, cô nhìn thấy một nhóm người già phụ nữ đang vây quanh cây cổ thụ trước cổng thôn, còn có một người phụ nữ đang khó khăn cầm bát cháo ngô giải nhiệt.
"Xưởng trưởng Tiểu An về rồi sao?"
"Xưởng trưởng Tiểu An vất vả cả ngày chắc mệt mỏi lắm? Mau lại đây ngồi một chút!"
Có người tinh mắt nhìn thấy An Tri Hạ, vội vàng lớn tiếng hô hào, đám người kia lập tức ào ào vây chặt lấy cô.
Cũng không trách được, chắc chắn hôm qua về nhà các công nhân ở trại nuôi gà đã kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe. Mới đầu mọi người chỉ nghĩ An Tri Hạ là một nhân viên tạm thời của công xã, không ngờ mới nửa tháng, người ta đã xoay người trở thành xưởng trưởng trả lương cho người ta. Cô là người quản lý trại nuôi gà, cũng là người chống đỡ duy nhất của đoàn đội tuần diễn nổi tiếng trong huyện bây giờ!
Thân hình mảnh khảnh của An Tri Hạ lập tức trở nên cao lớn chói lọi trong lòng bọn họ.
"Xưởng trưởng Tiểu An mới về, chắc là không biết chuyện gì nhỉ? Hồng Diệp phụ trách đoàn đội tuần diễn của cô đã thoát khỏi cái danh ăn cắp suốt tám năm qua rồi đấy..."
Mọi người tôi một câu, cô một câu, tranh nhau nói với cô, hóa ra lúc đó mọi người đang làm việc thì công an Đổng lái xe tới, trực tiếp gọi tên tìm Trương Toàn.
"Cậu là đồng chí Trương Toàn phải không?" Sắc mặt công an Đổng nghiêm túc, quần áo chỉnh tề sáng sủa, mũ kê-pi trên đầu tỏa ra một loại uy áp không giải thích nổi.
"Vâng." Trương Toàn khẽ run rẩy, răng va lập cập vào nhau.
"Vậy cậu hãy đi với tôi một chuyến."
"Này vị đồng chí kia, thằng Toàn nhà chúng tôi vi phạm chuyện gì mà phải đến cục cảnh sát?" Mẹ Trương Toàn không biết từ đâu chui ra, đứng ở trước mặt công an Đổng, bên ngoài cứng rắn bên trong sợ hãi hỏi.