An Tri Hạ nhíu nhíu mày, lập tức thay đổi tư thế tay, hướng về phía Hàng Hướng Lỗi làm dáng vẻ phun sương, anh ta lập tức nhớ tới nước xịt hơi cay trên mặt, sắc mặt âm trầm đến mức có thể chảy ra mực.
Nhóc con, cô còn nhớ anh ta nói mình xấu xí đây này.
Phòng Viên sải bước đi tới, che khuất tầm mắt của cô, giọng điệu có chút khàn khàn: "Tôi vừa trở về đã nghe nói chuyện cô bị tống tiền, cô có chịu thiệt không?"
An Tri Hạ cười lắc đầu: "Tôi đang giảm béo, chưa từng ăn thiệt thòi!"
Anh bật cười một tiếng: "Thế có ăn thịt lợn rừng không?"
"Ăn chứ, thịt lợn rừng rất nạc, không có nhiều mỡ." An Tri Hạ nghĩ lại miếng thịt lợn rừng được chia năm ngoái, tuy không béo mềm như lợn nhà nhưng lại dai ngon, đậm đà vị thịt, nước bọt lập tức tràn ra.
"Lần này tôi làm khá nhiều, trưởng thôn quyết định không quy đổi ra công điểm cho tôi, mà trực tiếp cho tôi một con heo rừng nặng năm trăm cân." Anh hất cằm về phía một con lợn rừng lớn nói, bên cạnh còn gác thêm hai con hoẵng gần một trăm mười cân, mười mấy con thỏ rừng, hai mươi con gà rừng, hai mươi con vịt hoang, còn có mấy con chim tước, chất thành một ngọn núi nhot, có chút hùng vĩ.
"Lúc ấy khi lên núi ông ấy đã nói, đầu xuân lên núi cực kỳ nguy hiểm, vì để khao mọi người nên cố ý quy định, chỉ cần là đồ tự săn, chỉ cần giao nộp một nửa, phần còn lại thuộc về mình."
"Cho nên tôi không nhịn được, gặp đâu đánh đấy, không ngờ sau khi chia đôi vẫn còn rất nhiều thịt rừng, cô thích ăn gì thì chọn. Còn lại tôi sẽ đổi lấy phiếu thịt, đủ ăn một năm!"
An Tri Hạ có cảm giác được bao nuôi, vào những năm 1970. có người phất tay cho mình ăn đủ thịt, còn xa xỉ hơn là trực tiếp ném tiền vào mặt ở đời sau.
Cô giơ ngón tay cái lên: "Anh thật giàu có!"
"Đối với tôi mà nói, những loại thịt này không khác gì rau trồng trong sân nhà cô, thậm chí còn dễ dàng hơn, không cần phải tưới nước, bón phân, xới đất, nhổ cỏ, chỉ cần ném đá là xong việc. Nếu cô băn khoăn thì có thể làm cho bọn nhỏ mấy bộ quần áo mùa xuân tôi sẽ đi đổi một chút phiếu vải."
Đại lão đã nói như vậy, An Tri Hạ cũng không giả vờ khách sáo nữa, trực tiếp chọn mỗi loại mấy con, còn mua phiếu thịt một trăm cân từ anh.
Bởi vì cô và An Tri Thu đều không nhận được công điểm trong thôn, nên không được chia thịt heo miễn phí, nhưng cô vẫn có thể mua một ít bằng tiền. Thấy cô xách khoảng chục cân thịt lợn rừng và mấy con thú rừng khác, mọi người đều đỏ mắt ghen tị nhưng không dám nặng lời, sợ bị người ta ghét, sau này có danh ngạch công nhân cũng không đến lượt nhà mình.
An Tri Hạ tự mình xuống bếp nấu một bàn thịt rừng, không cho anh trai vào nên nhờ anh ấy đưa một phần cho nhà họ Phương và nhà họ Phòng.
Sau khi ăn cơm xong, cô chỉ đạo anh trai xử lý đống thịt rừng thừa, có món phải phơi khô, có món phải hun khói, có món phải chiên giòn, chỉ cần bảo quản tốt là có thể ăn được một thời gian dài.
An Tri Thu bọc một con thỏ hun khói và một con gà phơi khô bằng giấy dầu, gửi qua đường bưu điện cho hai người bạn học ở kinh đô, tin tưởng có những thứ đồ tốt này, đối phương nhất định sẽ tận tâm tận lực nghe ngóng tin tức công việc cho bọn họ, thuận đường hóng chuyện trong nhà ở kinh đô.
Khi độ nổi tiếng của đoàn đội tuần diễn giảm xuống, một số tờ báo đã viết thư hồi âm cho An Tri Hạ, khen ngợi bọn họ có tinh thần tốt, ý thức cao, tổ chức hoạt động vô cùng thoả đáng, đồng thời cũng muốn mời đoàn đội qua biểu diễn một lần, làm giao lưu văn hóa.
An Tri Hạ gọi Phương Hồng Diệp đến, định để cô ấy dẫn đoàn đội đến đó, nhân tiện nói về việc bán tiết mục.