Không nhịn được sự kích động trong lòng, cô hít một hơi thật sâu, dừng xe đứng trên con đường đất nhìn ra cánh đồng. An Tri Hạ híp mắt lại, dùng thần thức tìm kiếm trong sách, cẩn thận đọc từng chữ. Thực tế nuôi cá trong ruộng lúa không hề phóng đại như sách viết, ruộng có nước, sâu bệnh, cỏ dại làm đau đầu người nông dân, mà phần lớn những vấn đề này có thể giải quyết bằng việc nuôi cá.
Cá có thể ăn một lượng lớn ấu trùng muỗi và ốc sên, có thể làm giảm tỷ lệ mắc các bệnh nghiêm trọng như sốt rét, bệnh chân voi và bệnh sán máng. Cá cũng có thể ăn cỏ dại, khơi thông thổ nhưỡng, sử dụng phân và nước tiểu làm phân bón. Làm cho ruộng lúa gia tăng sản xuất lên 10%, thậm chí 40%!
Chỉ là nuôi cá ruộng lúa cần lấy ruộng lúa làm chủ để hỗ trợ nuôi cá. Do đó, số lượng cá cũng phải nhường chỗ cho ruộng lúa, khoảng một ngàn con cá được thả vào một mẫu đất, nghĩa là hai con cá trên một mét vuông, sản lượng trên mỗi mẫu chưa đến bốn mươi cân, theo giá thu mua ba hào một cân cá, thu nhập trên mỗi mẫu có thể hơn hai mươi đồng.
Thôn Hà Đường không bao giờ thiếu ruộng đồng, mỗi đầu người có thể chia thành hai, ba mẫu đất, không bao gồm đất khô và rừng núi.
An Tri Hạ không đạp xe nữa, vừa suy nghĩ cẩn thận, vừa dắt xe đi vào trong làng. Đến cổng thôn cũng là lúc suy nghĩ sắp xếp xong mọi thứ, thế là cô trực tiếp lên xe đạp đi đến nhà trưởng thôn, bỏ lại một đám thôn dân muốn lôi kéo mình nói chuyện mới mẻ.
"Xưởng trưởng Tiểu An đến rồi, cháu tìm Hồng Diệp nhà thím à?" Vợ trưởng thôn đang may quần áo trong sân, thấy cô đến liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.
"Thím, thím gọi cháu là Tri Hạ hoặc Tiểu An đi? Xưởng trưởng chỉ là một chức danh công việc, không phải quan chức đâu ạ." An Tri Hạ cất kỹ xe, lấy từ trong túi ra một nắm kẹo cứng trái cây xinh đẹp, gọi lũ trẻ trong sân lại gần, chia cho mỗi đứa hai chiếc.
Bọn nhỏ đều cười hì hì hô hào: "Cảm ơn dì Tri Hạ ạ!"
Dì Tri Hạ...
"Sao chị lại thành dì rồi?"
"Em nhỏ hơn chị một tuổi, sao có thể làm chị của bọn chúng chứ?" Phương Hồng Diệp cười nói: "Không thì em gọi chị là dì đi?"
"Thôi nào, em vẫn còn là một em bé mà." An Tri Hạ cau mày thở dài.
Mọi người cười ha ha, cả trưởng thôn cũng đi từ trong nhà ra: "Cũng chỉ có một mình cháu dám dám nghĩ."
"Bác đang khen cháu mặt dày sao?" Cô bẹo má mình, cười hì hì nói.
"Đúng vậy, em càng ngày càng mặt dày, đến giờ ăn cơm cũng tới đây." Phương Hồng Diệp kéo cánh tay cô nói: "Muốn ăn cái gì? Trong nhà có rất nhiều thịt rừng, gà rừng, vịt hoang, heo rừng , thỏ rừng, em chọn đi, còn có trứng gà trứng vịt sáng nay mò được nữa."
"Đúng rồi, thằng Lợi, bây giờ con ra cổng thôn xem thanh niên trí thức An đã trở về chưa, gọi cậu ấy đến nhà mình ăn cơm luôn." Trưởng thôn lên tiếng, An Tri Hạ còn chưa kịp nói gì, Phương Hồng Lợi đã đi thẳng ra cửa.
"Trưởng thôn không cần phiền phức như vậy đâu, ăn chút gì đó đơn giản là được rồi. Cháu tới tìm bác nói chuyện trên ruộng thôi." An Tri Hạ có chút ngượng ngùng cười nói.
Trưởng thôn rất có ý thức, vì trong nhà đã có Phương Hồng Diệp cầm tiền lương của công xã, nên ông ấy không cho hai đứa con trai tham gia tuyển công nhân trại nuôi gà nữa, muốn để lại cơ hội cho người khác. Hiếm khi Phương Hồng Thắng, Phương Hồng Lợi và mọi người trong nhà không phản đối, vẫn tiếp tục tràn ngập nhiệt tình vùi đầu vào làm nông.
Kể từ khi chuyện của Thôi Thiên Hạo đi đến hồi kết, thể diện nhà họ Thôi đột ngột bị xé nát, nổi tiếng khắp công xã, tự nhiên vị trí bí thư chi bộ thôn của Thôi Thành Quân cũng đã cao chạy xa bay, rơi vào tay Trương Sơn Tuyền, một người đàn ông đức cao trọng vọng, có mối quan hệ tốt với trưởng thôn.