Bí thư chi bộ thôn cũng nói: "Xưởng trưởng Tiểu An, cháu thông minh, nhưng cả năm rồi không làm việc với mọi người, có thể cháu sẽ không biết, không phải lúc nào ruộng lúa cũng có nước, chúng ta sẽ có sáu bảy ngày phơi khô ruộng, bình thường cũng phải bón phân bón và thuốc trừ sâu cho ruộng lúa, sẽ ảnh hưởng đến việc nuôi cá."
"Gặp thời điểm hạn hán, lũ lụt, nước lên xuống, ruộng còn không chăm nổi thì làm sao có sức mà xoay xở đàn cá?"
"Hơn nữa, cũng không phải không có người ghen tị với mấy cái thôn có sản lượng cao kia, một ít đại đội trưởng vì muốn kiếm công đã nghiến răng nghiến lợi lấy ra một hai ruộng lúa thí nghiệm, kết quả không phải nước úng lụt cá chạy mất, thì cũng là cá ăn hết sạch lương thực!"
Phương Hồng Thắng và Phương Hồng Lợi cũng đã làm ruộng khá nhiều năm, tích lũy không ít kinh nghiệm, cả hai đều gật đầu phụ hoạ, vẻ mặt đau khổ: "Hình như có chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng chi phí thuê chuyên gia quá cao, huyện chúng ta không thuê nổi, mà những nơi thuê chuyên gia cũng không truyền kinh nghiệm cho người khác."
"Tăng sản lượng lương thực lên 10%, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho mọi người?"
"Tôi còn nghe nói còn có một nơi khác quá ham hố, không biết tìm chuyên gia ở đâu, cả làng thắt lưng buộc bụng trả tiền thuê chuyên gia, kết quả đó là một tên lừa gạt, cầm hết tiền bỏ trốn, đến nay gia đình đại đội trưởng kia cũng không chịu nổi cảnh sống chui rúc trong chuồng bò!"
An Tri Hạ nhếch môi nói: "Thời gian trước cháu bận bịu làm sân khấu kịch, hôm nay mới được nghỉ ngơi, đạp xe dạo quanh một vòng, đột nhiên nhớ tới chuyện này. Thực ra là lúc đi nhặt củi ở kinh đô, vì lười biếng nên cháu đến bãi phế liệu nhặt ít sách, gỗ. Thím ở bãi phế liệu kia rất tốt tính, chỉ cần cháu giúp thím ấy làm chút công việc, sẽ có thể thường xuyên mang ít đồ về nhà."
"Có rất nhiều sách cổ trong đó, cháu đã thấy không ít bài viết về nuôi cá trên ruộng lúa. Ví dụ như 《Lĩnh Biểu Ghi Chép Dị》của Lưu Tuân trong triều đại nhà Đường: 'Ở Tân Lang và các châu khác, núi non ruộng đồng hoang vắng, những nơi bằng phẳng dùng cuốc xẻng mở thành trấn, chờ mưa xuân, trữ nước trên đồi, mua cá trắm cỏ về thả xuống ruộng trước, một hai năm sau, cá lớn lên ăn cỏ và rễ cây, tức là ruộng chín sẽ thu hút cá. Vừa trồng được lúa, vừa diệt cỏ dại, đó là nghệ thuật của người nước Tề.'" Nói đến đây, giọng điệu của cô trở nên nhanh hơn, khiến cho mọi người không nghe rõ cũng không hiểu ý, nhưng lại có thể nắm bắt được những từ khóa để trồng trọt nuôi cá, cuối cùng đạt được tình huống đôi bên cùng có lợi, trong lòng có một cảm giác không hiểu gì hết, chỉ biết rất lợi hại!
Ý của cô khi nói những thứ này, cũng chỉ là để đưa ra một lý do thuyết phục mọi người.
"Có rất nhiều bài viết như thế, còn có một số giải thích chi tiết cách kết hợp hoàn hảo giữa nuôi cá và làm ruộng. Điểm mấu chốt của phương pháp này là xây dựng đất ruộng, chăn nuôi và quản lý, giải quyết những vấn đề thủy lợi nông, bón phân, thuốc trừ sâu và phòng chống lũ lụt hạn hán mà chú Trương nói."
"Thế thì không biết trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn có gan thử một lần trong năm nay không?"
Những người có mặt, ngoại trừ tiểu bạch An Tri Thu đang suy nghĩ về con đường đi kiếm củi thần kỳ của em gái ra, những người còn lại đều có sự cố chấp không hiểu nổi với lương thực, ngọn lửa trong lòng hừng hực đến cực độ.
Đối với bọn họ mà nói, đây chẳng khác nào một canh bạc lớn, dùng lương thực nửa năm thậm chí cả năm để đánh cược thu nhập tăng thêm 10%! Nhìn nụ cười hờ hững trên mặt An Tri Hạ, lại nhìn dáng vẻ cực kỳ trẻ trung xinh đẹp của cô, tâm tình bọn họ đang kịch liệt đấu tranh, khiến cho người ta dao động không ngừng.
Nếu tin tưởng cô, cô còn quá trẻ, chỉ dựa vào kiến thức sách vở, thật sự có tin được không? Không phải tổ tiên có câu nói đàm binh trên giấy sao? Liệu một cô bé chưa từng xuống ruộng có thể giúp bọn họ tăng thu nhập lên 10% không?