Vừa nhìn thấy hai anh em đến, bọn họ lập tức cười ngượng ngùng giải tán, sợ mình lắm mồm lại rơi vào sổ đen của An Tri Hạ, ảnh hưởng đến việc làm công nhân của con cháu sau này.
Nhưng mà vẫn có một bà cụ không chịu nổi, nhỏ giọng hô: "Xưởng trưởng Tiểu An, ba người kia được thả ra rồi, một người bị cạo trọc đầu, hai người còn lại thì cắt tóc ngắn như đàn ông, trên mặt toàn vết bầm tím, cứ như phạm phải tội lớn ấy. Hình như Thôi Cẩu Đản cũng bị nhà máy cho nghỉ việc rồi, nói gì mà một người vào cục cảnh sát, bất kể lý do là gì, vẫn sẽ có ảnh hưởng xấu đến các nhân viên khác trong xưởng, để không ảnh hưởng đến hoạt động sản xuất bình thường của nhà máy, chỉ có thể cho cậu ta một khoản tiền rồi đuổi về nhà làm ruộng."
"Buổi chiều bọn họ trở về, có người trong công xã nói cho cả thôn biết, để chúng ta đề cao ý thức, bản thân không được mắc sai lầm, cũng phải giám sát để người dân trong thôn không mắc sai lầm. Phải chấm dứt sai lầm hoàn toàn, sau này xem bọn họ sửa đổi, nếu có bất cứ dấu hiệu sai trái nào thì lại đưa bọn họ vào cục cảnh sát!"
"Các cháu không biết đâu, lúc cán bộ nói ra những lời này, chúng ta đều rất mất mặt, trong thôn có ba đứa vào cục cảnh sát, chúng ta bị mấy thôn xung quanh chê cười suốt hai tháng nay rồi, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa."
Thôn dân dùng cách nói khác, cũng không ngu ngốc đổ lỗi cho An Tri Hạ.
Hai người An Tri Hạ còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Ngưu Vương cùng một nhóm bạn chạy tới, sốt ruột hét lên: "Chị Tiểu An, chú An, hai người mau đi xem đi! Nhà họ Thôi đang ném phân và nước tiểu vào nhà chị đó!"
Cậu bé vừa dứt lời, mọi người có mặt đều nổi giận, nhà họ Thôi đây là vò đã mẻ không sợ rơi, người nhà vừa ra khỏi cục cảnh sát, liền bắt đầu kiếm chuyện, chẳng lẽ cục không xen vào loại tranh chấp này sao?
An Tri Hạ nghiến răng, trực tiếp cùng anh trai đạp xe về nhà.
Từ xa đã nhìn thấy người nhà họ Thôi đứng ở cửa nhà mình, đeo khăn che mặt, tay cầm cái xô, tay cầm cái gáo, lườm mình một cái, vô cùng ỷ lại không sợ gì giội nước quý màu vàng lên tường.
Bức tường phía trước, cánh cửa, bờ tường tràn ngập những thứ này, trong không khí toàn mùi nồng nặc khiến người ta không nhịn được nín hơi nôn khan.
Hai vợ chồng Thôi Thành Quân không đến, Thôi Thiên Hạo cũng vậy, chỉ có vợ chồng anh trai và vợ chồng anh họ Thôi Thiên Hạo đến.
Người giội dữ dội nhất chính là cô con dâu cả nhà họ Thôi, bụng bầu năm sáu tháng nâng cao, tay cầm một cái gáo, vừa trừng mắt lườm An Tri Hạ vừa giội, trong miệng còn văng tục chửi bậy: "Mày chỉ là người ngoài, thế mà ngày nào cũng chơi đùa vớ vẩn? Tổ tiên chúng tao bao đời làm ruộng yên ổn, sang mày thì đào hố nuôi cá, đào đất nung gạch, tao nhổ vào, một con chó rẻ rúng, gạ gẫm già trẻ lớn bé cả thôn vây quanh mình."
"Em rể tao xuất sắc như vậy, mày gạ không được nên đẩy người ta vào cục cảnh sát. Tao chưa bao giờ thấy con chó cái nào có lòng dạ đen tối như mày!"
"Nếu mày không cho nhà tao sống tốt thì tao cũng sẽ không cho chúng mày sống tốt, ha ha, ở đây là thôn Hà Đường, không phải kinh đô của chúng mày đâu."
Một nàng dâu khác cũng hăng hái giội: "Đàn ông không dám làm gì mày, nhưng chị em tao không sợ, mặt mũi cái quái gì, mất hết sạch công việc tiền bạc, chúng tao cần gì mặt mũi nữa? Nếu chúng mày không chịu bồi thường năm ngàn đồng, bọn tao sẽ bám riết lấy chúng mày, để xem cuối cùng ai mới là người chịu thiệt hại!"
Không phải xung quanh không có ai ngăn cản, chỉ là vừa tiến lên một bước, người ta liền cầm gáo hất nước, ai mà muốn cả người dính nước bẩn để xen vào chuyện của người khác chứ?
Hai anh em nhà họ An rất tức giận, như thế này cũng quá đáng lắm rồi, thật sự cho rằng bọn họ là quả hồng mềm, không có cách nào trả đũa sao?