"Chào chị An, dì Hồng Diệp, dì Phí." Mấy đứa nhỏ nhà họ Phòng như cá chạch lẻn đến trước mặt bọn họ.
Ngưu Vương cũng lau mồ hôi, cùng bạn bè chạy tới chào hỏi.
Phương Hồng Diệp lấy khăn tay lau mồ hôi cho các cháu trai cháu gái, buồn cười hỏi mấy bé con nhà họ Phòng: "Mấy đứa xưng hô kiểu gì thế? Chị chỉ lớn hơn chị Tiểu An hai tuổi, sao lại có bối phận cao hơn? Chị Tranh cũng vậy, chỉ chênh lệch vài tuổi, đã thành dì rồi?"
Phòng Ca Hân giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nhanh chóng nói tiếp: "Dì Hồng Diệp là dì của anh Ngưu Vương, nếu chúng cháu gọi dì là chị, thì anh ấy có sẵn sàng gọi chúng cháu là chú dì không?"
"Còn dì Phí, trước giờ chúng cháu vẫn gọi là dì Phí mà."
Phòng Lễ Hi mỉm cười, đưa cái túi cất trong ngực cho An Tri Hạ, Phòng Tụng Ngôn nhỏ giọng ghé sát nói: "Đây là cha em tặng, bọn em đều ăn hết rồi."
An Tri Hạ tò mò mở ra. Dưới chiếc áo choàng dày ngắn của người đàn ông là một chiếc hộp cơm nhôm chế hơi cũ, được bọc bằng khăn vải màu xanh trắng đã giặt hồ đến trắng bệch. Cô buồn cười nhìn bọn nhỏ đang tò mò nhìn chằm chằm hộp cơm trên tay mình, mở ra dưới sự thúc giục của bọn chúng, bên trong có bốn cây kem bọc giấy nằm cạnh nhau!
"Ở đây có bán kem que sao?" Tuy không ăn nhưng cả người cô cảm thấy vô cùng mát lạnh dễ chịu, lấy ra một viên đưa cho cô bé.
Phòng Ca Hân hai tay chắp sau lưng lùi lại hai bước, kiên quyết lắc đầu nói: "Chị Tiểu An, đây là đồ cha để lại cho các chị, mỗi người bọn em đều đã ăn một cây rồi, ăn nữa sẽ bị đau bụng."
Ngưu Vương và những người khác cũng gật đầu: "Đúng vậy, chú Phòng thật tốt, mua kem que cho tất cả chúng em, vừa ngọt vừa lạnh, ăn cực kỳ ngon."
Vì bọn chúng đều đã ăn nên An Tri Hạ lấy kem ra chia cho bốn người.
Kem que là loại nước sôi để nguội thả đường phèn đơn giản nhất, nhưng lại cực kỳ giải khát sảng khoái, cô không nhịn được híp mắt cười, liếc về phía trước thì thấy Phòng Viên cao hơn những người khác một nửa đang nhìn về phía này, vẫy vẫy tay với anh, khẩu hình miệng nói lời cảm ơn.
Phòng Viên sắc mặt lạnh lùng, gật gật đầu, rồi đi lên phía trước xem xét tình huống.
An Tri Hạ khẽ nhún vai, đại lão thật lạnh lùng, lại tiếp tục hưởng thụ cái lạnh trên tay.
Trong siêu thị cũng có kem, nhưng đồ trong siêu thị sau khi dùng xong không được bổ sung, có một số thứ cô cũng không nỡ dùng. Giống như kem với nhiều hương vị khác nhau, mấy cái tủ lạnh như vậy chỉ đủ chèo chống hai mươi, ba mươi ngày hè nóng nực thôi.
Đây là mùa hè đầu tiên, nếu cô không cẩn thận một chút, rất nhiều thứ có thể sẽ cạn kiệt sớm. Từ đơn giản đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ đến tiết kiệm thì khó!
Siêu thị là cơ sở vật chất cho cuộc sống lạc quan của cô vào những năm 1970. là lực lượng của cô.
Ăn kem chưa được bao lâu, sức nóng vẫn làm người ta không chịu nổi như cũ, ngay cả cơm trưa cũng không thấy ngon miệng. Phòng Lễ Hi lại mang đến món bánh đúc đậu phủ sốt mè, đậu phộng giã nhỏ, các loại gia vị và rau theo mùa, cùng một thìa tương ớt.
Hưởng phúc của hai anh em nhà họ An, Phí Tranh và Phương Hồng Diệp cũng có một phần. Dưới ánh mắt thèm thuồng của mọi người, bốn người bọn họ vui vẻ quét sạch tất cả.
Sau khi ăn xong, Phương Hồng Diệp ghé sát vào tai An Tri Hạ, hỏi bằng một giọng rất nhỏ: "Hạ Hạ, nhà các em với nhà họ Phòng qua lại gần gũi thế? Nhìn bề ngoài thì anh trai em có quan hệ tốt với anh ấy, nhưng sao chị lại có cảm giác anh ấy chú ý đến em nhiều hơn nhỉ?"
Trái tim của An Tri Hạ lỡ một nhịp, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì nóng lại tăng thêm một độ.
Cô bày ra biểu cảm bình thường, cười đùa gật đầu với Phương Hồng Diệp: "Em thấy thím phải mau gả chị đi thôi, chứ để chị ở nhà lâu quá, đầu óc cũng mất bình thường rồi!"