Nghĩ đến cô gái có lúm đồng tiền ngọt ngào thường xuyên treo trên trên khóe miệng, An Tri Thu không nhịn được cắn răng liều mình nói: "Trưởng thôn, cháu sẽ lấy Hồng Diệp!"
Anh ấy vừa dứt lời, bốn người có mặt đều sửng sốt.
Trái tim An Tri Hạ bị nhấc lên rồi lại nặng nề rơi xuống đất, mọi thứ dường như trở lại điểm ban đầu. Cô phức tạp nhìn anh trai, giờ phút này mình không thể ngăn cản quyết định của anh trai. Quả thực sau này Phương Hồng Diệp sẽ bị anh trai mình liên lụy, mang theo tương lai tan nát của một người phụ nữ, cho dù lần này anh trai anh không bày tỏ ý kiến, thì sau này anh ấy cũng sẽ không vui vẻ, chỉ có gánh nặng mà tiến về phía trước.
Nhưng nếu anh trai có thể kết hôn với Phương Hồng Diệp thì sao? Đúng, bọn họ đã giải quyết vấn đề làm gái già ở nhà vì thanh danh bị tổn hại của Phương Hồng Diệp, nhưng tương tự cũng xác nhận những lời vợ Bình Dương nói, biến dư luận thành một thanh kiếm sắc bén một lần nữa làm tổn thương anh trai và Phương Hồng Diệp.
Bất kể lý do gì, người anh trai trong truyện cũng cưới Phương Hồng Diệp, nhưng bọn họ không sống hạnh phúc mãi mãi, mà anh trai sẽ trở thành một người đàn ông vô tâm bỏ rơi vợ con, một mình thi lên đại học trở về kinh đô, còn hẹn hò với một cô gái giàu có, bị nữ chính bắt quả tang.
Cho nên, cô cũng không quá ủng hộ cuộc hôn nhân này.
An Tri Thu cũng sững sờ trước lời vừa nói, đột nhiên tương lai của mình lại có quan hệ mật thiết với một cô gái vừa lạ vừa quen, cô ấy là một cô gái ưa nhìn, tính cách cởi mở, nói chuyện ngọt ngào và hơi nóng tính, khuôn mặt với phần cổ vốn hơi tái nhợt vào mùa đông lập tức đỏ bừng dưới màn đêm.
Anh cho rằng không có người lớn giúp mình thu xếp, mà mình làm chuyện gì cũng đặt em gái lên hàng đầu, chuyên tâm học nấu ăn, dốc toàn lực trở về thành phố, căn bản không thể kết hôn sớm như vậy. Nghĩ đến cuộc sống sau này có vợ con, xem ra cũng không tệ lắm.
Phí Tranh vẫn luôn đi theo bọn họ trốn ở phía sau cây đưa tay che miệng, nước mắt đột nhiên trượt dài trên má rơi mạnh xuống mặt đất.
Giống như một người mò mẫm bò trong bóng tối đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước, vui mừng tiếp tục bò về phía ánh sáng, chờ đến trước mặt mới phát hiện ra đó chỉ là một con đom đóm lạc vào mà thôi. Hi vọng tan thành mây khói, toàn thân nặng như rót chì, cô ấy dựa vào thân cây chậm rãi trượt xuống, cắn mu bàn tay khóc không thành tiếng.
Cô ấy đã lãng phí năm năm ở thôn Hà Đường, phụ nữ không thể so sánh với đàn ông, căn bản không kham nổi. Nhưng cô ấy không muốn lấy người trong thôn, không có một chút tiếng nói chung, cả ngày phải đụng đến dầu, muối, tương, giấm, trà. Cũng không muốn kết hôn với nam thanh niên trí thức, sống một cuộc sống nghèo khổ như Trịnh Lập Chí và Lưu Nhất Nguyệt.
Tảng đá đè lên tim kia lại lập tức lùi trở về...
Trưởng thôn trầm tư hồi lâu, sau đó lắc đầu nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt: "Nếu như chú chỉ là cha của Hồng Diệp, vậy chắc chắn chú sẽ để cháu lấy con bé. Cháu đẹp trai, tính tình thoải mái, mặc dù không lớn nhưng lại rất có trách nhiệm, còn biết nấu ăn ngon, đi đâu cũng có thể sống sung túc, ai lại không muốn gả con gái cho cháu chứ?"
Được cha vợ tương lai khen ngợi, An Tri Thu xấu hổ cúi đầu, gãi đầu nhỏ giọng nói: "Cháu, cháu không tốt như chú nói đâu ạ."
An Tri Hạ đen mặt, đây là ý của trưởng thôn sao?
Trưởng thôn ra hiệu cho hai người cùng đi, chắp tay sau lưng nói: "Các cháu là những đứa trẻ tốt, có nhiều cống hiến cho thôn chúng ta, chú không thể vì ích kỷ mà nhốt các cháu ở đây được."
"Tự nhiên chú biết tại sao đêm nay đám Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan làm ầm lên như thế." Ông ấy nhớ lại một việc hai ngày trước: "Thứ sáu tuần trước có người trong huyện tới điều tra hồ sơ của hai đứa, nói xét duyệt hồ sơ thông qua trước, bảo các chú không được tiết lộ ra. Thái độ của bọn họ rất lịch sự, chú nghĩ chắc không có chuyện gì xấu nên không kịp thời nói với hai đứa."