Đôi mắt của An Tri Thu đảo tới đảo lui, lẩm bẩm: "Em, em cái con bé này không biết xấu hổ à! Th... thích... thích có thể làm cơm ăn sao? Bây giờ suy nghĩ của người trẻ tuổi của chúng ta đã thay đổi theo thời đại, yêu đương tình cảm, nhưng em thử nhìn những con ngõ trong khu chúng ta sống đi, ngoài việc xứng đôi vừa lứa, người lớn hai bên gia đình hài lòng, thì bao nhiêu người đạt được kết quả hạnh phúc, bao nhiêu người thực sự hạnh phúc trong hôn nhân?"
"Anh nghĩ tốt hơn hết là nên có một buổi xem mắt thích hợp, xem xem liệu hai người có hợp nhau không rồi mới tính đến chuyện kết hôn. Tình cảm có thể vun đắp, nương tựa nhau cả đời, sao không thể ăn ở, yêu thương lẫn nhau?"
"Thực ra trước khi mẹ mất, nhà ta cũng khá tốt, người đàn ông đó tuy ít nói nhưng rất yêu mẹ, thương cả hai chúng ta. Tiếc rằng mẹ quá tốt nên ông trời đã gọi bà đi trước."
"Cho nên Hạ Hạ, em không thể thất vọng về đàn ông, cũng không thể sợ hãi hôn nhân. Tất cả chúng ta đều là những con người bình thường, cần sự đồng hành và tình yêu thương của người khác, đàn ông đã vậy, phụ nữ lại càng cần hơn."
"Anh nghĩ kỹ rồi, đồng chí Phương xinh đẹp, làm việc gì cũng không câu nệ tiểu tiết, còn rất hợp tính em, sẽ không giở trò xấu với người khác. Người nhà cô ấy cũng biết phân biệt phải trái, sẽ không gây ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của chúng ta. Mặc dù chỉ học đến lớp ba tiểu học nhưng cô ấy đã chăm chỉ vươn lên, tự học đến chương trình học cấp ba, mùa thu năm nay còn nhận được bằng tốt nghiệp trung học nữa."
"Cho nên, anh thật sự hài lòng với chị Hồng Diệp? Thậm chí còn thầm yêu chị ấy?" An Tri Hạ không kìm được cảm xúc, buồn cười hỏi, không ngờ anh trai ngốc cũng có thể suy nghĩ vấn đề triệt để như vậy. Cũng đúng, không có tình yêu thì hôn nhân khác gì kết nhóm sinh hoạt?
"Được rồi, con bé này em xấu xa thật đấy, tình huống này còn dám trêu đùa anh sao?" An Tri Thu không nhịn được dí trán cô: "Nếu anh không tìm cho em một người chị dâu lợi hại thì sao đối phó được con khỉ nhà em!"
An Tri Hạ cố gắng nhận ra vẻ mặt và giọng nói của anh trai mình trong bóng tối, thật đúng không nghe thấy một tia miễn cưỡng nào, ngược lại có sự lo lắng, thẹn thùng, phấn khích và chờ mong? Cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi đến trước mặt trưởng thôn, bọn họ tiếp tục đi ra ngoài, sau khi rời khỏi khu rừng, An Tri Hạ nói với trưởng thôn: "Chú Phương, cháu và anh trai đều không có vấn đề, chú hãy về hỏi thím và chị Hồng Diệp xem bọn họ có đồng ý hay không."
"Tri Hạ, cháu nói thật cho chú biết đi, hồ sơ và hộ khẩu thật sự không thành vấn đề? Các cháu đừng để bị người nhà chú ảnh hưởng." Trưởng thôn không yên tâm lại xác nhận một lần nữa.
"Chú, cháu có phải là loại người nói được không làm được không? Cháu đã nói có thể thì nhất định sẽ có cách, chú cứ yên tâm." Cô đã liên hệ với các đoàn biểu diễn ở kinh đô, Thượng Hải và Thâm Quyến hơn nửa năm, mỗi tháng có thể bán được hai đến ba buổi biểu diễn, chỉ tính riêng khoản thu nhập này thôi, két bạc nhỏ đã lên tới hai mươi nghìn đồng.
Tin rằng đoàn biểu diễn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, vì trong tháng này phía kinh đô đã liên tục thúc giục bản thảo năm lần. Còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, đoàn biểu diễn rất bận rộn, để giành được nhiều đơn hàng và cơ hội hơn, tiết mục đặc sắc, chất lượng diễn viên, khả năng kiểm soát vĩ mô của đoàn biểu diễn đều là một trong những biểu hiện thế mạnh cạnh tranh.
Tại một quầy hàng như vậy, An Tri Hạ đề cử Phương Hồng Diệp, chắc cũng không có gì quá khó khăn?
Kinh đô lớn như thế, có rất nhiều đoàn biểu diễn, cô không tin không có đoàn biểu diễn nào nguyện ý cùng cô làm cuộc mua bán này.
Nếu đã có người tìm được việc làm cho cô và anh trai, vậy cô cũng không cần cảm thấy đau lòng khi tặng con đường tự mình chuẩn bị cho chị dâu tương lai.