Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 269

Chương 269 - Chương 269 -

Năm 1973. ngày mười hai tháng một dương lịch, mùng chín tháng mười âm lịch, bầu trời trong xanh lạ thường, không một gợn mây, không khí hơi khô lạnh, nhưng vẫn không ngăn được trái tim nóng như lửa của thôn dân Hà Đường.

An Tri Hạ nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, đến giờ lành liền giục anh trai đạp xe đi đón dâu. Hôm nay An Tri Thu mặc một bộ âu phục Trung Sơn màu xám sắt, đi giày da màu đen, tóc đầu đinh gọn gàng, khuôn mặt màu lúa mì từ tối hôm qua đã đỏ bừng, nụ cười ngốc nghếch, hàm răng trắng như sắp bị đông cứng hết.

Đôi chân dài đạp chiếc xe mới màu ngói sáng bóng treo bông hoa lụa đỏ to lao ra ngoài, phía sau anh ấy là một hàng nam thanh niên trí thức ăn mặc chỉnh tề đạp xe.

Mọi người không nhịn được lần lượt đếm qua, đúng là có chín người!

Người Hạ Hoa thích điềm lành, số chín tượng trưng cho lâu dài, tính cả chú rể chính là thập toàn thập mỹ (viên mãn), nói thế nào cũng có ý nghĩa rất tốt. Lúc này người trong thôn mới nhận ra Phương Hồng Diệp không phải sao chổi, người ta rõ ràng là một ngôi sao may mắn bị phủ bụi, nhìn cảnh tượng phô trương này mà xem, thể hiện nhà trai rất hài lòng cô dâu mới sẵn sàng tốn sức giữ thể diện.

An Tri Hạ ở trong nhà chào hỏi khách khứa, mấy đứa bé nhà họ Phòng cũng tới giúp đỡ, còn có bác Hoa dẫn mấy cô con dâu bận trước bận sau.

Gần như một nửa số người trong thôn đều chen chúc trong sân nhỏ, thậm chí có người còn nằm sấp trên đầu tường nhà Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương.

"Em gái, anh không đến muộn chứ?" Anh Hồng còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng cười ha ha đặc biệt truyền tới.

An Tri Hạ vội vàng tươi cười tiến đến chào đón, lại phát hiện xã trưởng, chủ nhiệm Chương, chị Lý, anh Vương, năm chú xuất ngũ và một số đồng nghiệp có quan hệ tốt thường xuyên qua lại, thậm chí còn có cả bác ba Dương đều đứng ở cửa.

"Sao tất cả mọi người đều tới thế này?" Cô vui vẻ chào hỏi rồi trực tiếp dẫn người vào phòng mình.

Phòng Lễ Hi dắt theo hai em gái bưng nước đường đỏ ấm vào, lễ phép đưa trái cây cho từng người. Người lớn cười khen ngợi vài câu rồi nhét kẹo bánh vào vòng tay lũ trẻ.

"Anh Hồng không ở trong huyện hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ lại cố ý về gấp dự hôn lễ của anh trai em sao?"

Anh Hồng uống nước xong, lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ đưa tới: "Cũng không hẳn, sau khi hồ sơ của mấy đứa được xét duyệt, muốn về kinh đô lúc nào cũng được, nhưng anh nhất định phải đến một chuyến trước khi mấy đứa rời đi, vừa vặn anh trai em kết hôn, mang tiếng là anh cả, chẳng lẽ anh lại không được thể hiện một chút?"

An Tri Hạ mỉm cười cầm lấy túi hồ sơ, lấy ra xem, đó là bằng chứng về các loại thủ tục và báo cáo công việc của hai anh em trở lại thành phố: "Anh Hồng đúng là người biết giữ lời, em chỉ nói với anh cho vui, không ngờ anh lại lặng lẽ hoàn thành như vậy, bọn em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào."

Anh Hồng cười xua tay: "Đâu có đâu có, anh cũng không cao quý như các em nghĩ, sau này anh em ta sẽ còn hợp tác nhiều chỗ, nếu anh không thể xử lý chút chuyện nhỏ này cho em gái thì sao có mặt mũi nói chuyện khác nữa? Có điều." Hàng lông mày đen dày của anh ấy nhíu lại: "Có điều anh không biết Tri Thu sắp kết hôn, chỉ sợ công việc của em dâu này không dễ dàng, sẽ mất chút khó khăn trắc trở."

Có một số ân huệ cần để dành dùng khi cần thiết, nếu sử dụng quá thường xuyên, yêu cầu liên tục, sẽ chỉ thiệt thòi phần hơn. Dựa theo ý của anh ấy, hai anh em cần đứng vững ở kinh đô trước, để quý nhân thấy rõ giá trị, đến lúc đó có vốn thương lượng, rồi mới tính kế chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment