"Sai, sai, sai." An Tri Hạ giơ ngón trỏ lắc đầu: "Đổ thừa không chịu đi là các người, chuẩn bị lụa trắng treo cổ là bà, đưa ghế là cháu gái ruột của bà, mà tôi và những người xung quanh đều sợ gây chuyện nên tránh xa một chút, chính bà không muốn sống mà còn muốn đổ oan cho người khác?"
"Tôi đi đâu cũng không sợ bị vạch mặt, à, nếu con trai cháu trai của bà đến, được lắm, bọn họ tìm tôi thế nào thì tôi sẽ tìm cấp trên của bọn họ như thế! Các người cũng đâu thể ỷ lại nhà mình có xưởng trưởng, khoa trưởng, chủ nhiệm, tổ trưởng gì đó mà càn rỡ chứ?"
"Tôi, tôi bị cô ép chết." Trong lòng bà cụ run lên, vì sao đối phương không hề sợ hãi, mà còn hưng phấn chờ bà ta treo cổ: "Mọi người đều làm chứng cho tôi đấy!"
"Đúng đúng đúng, cô là một con bé xấu tính, có nhiều tiền mua nhà như vậy sao lại không có chút lòng tốt nào? Nếu chúng tôi có chỗ để đi thì còn cần đổ thừa ở lại sao? Ai chả muốn thể diện, cô thương xót cho chúng tôi ở lại đi thôi." Những người khác nhao nhao cẩn thận hô từ cửa sổ.
"Rõ ràng chúng tôi thấy cô đang ép người ta thò cổ vào dải lụa trắng..."
"Ha, trong miệng các người có bao nhiêu câu là thật? Đồng nghiệp trong cục người ta không chỉ chú ý nhân chứng, còn chú ý vật chứng. Người khác ép và tự mình nhét đầu vào lụa trắng treo cổ, dấu vết trên cổ hoàn toàn khác nhau." An Tri Hạ chậm rãi lắc lắc cây bút ghi âm trong tay, nói: "Hơn nữa, tôi vẫn luôn ghi âm, để không bị các người đổ oan nha. Sao nào? Lụa trắng đã bày bên cạnh, ghế cũng giẫm lên rồi, sao còn không mau lên đường? Muốn mời thêm bạn đi cùng sao?"
Bà cụ hít sâu một hơi: "Cô, cô chắc chắn tôi không dám đúng không? Được, tôi, tôi treo cổ ở đây, để xem cô giải thích với người nhà tôi và cục cảnh sát như thế nào!" Nói rồi bà ta thăm dò phía trước, khoé mắt thấy mọi người đều trốn trong nhà, còn cháu gái thì không có chút lo lắng nào, ngây thơ ngưỡng mộ nhìn mình.
Bà ta vòng cổ qua dải lụa trắng, hai chân run rẩy, không hạ nổi quyết tâm đá ghế xuống.
"Chậc, bà thật đúng là có bản lĩnh không sợ hãi nha, lấy cái chết của mình để nhặt nhạnh chỗ tốt cho đám người này, có đáng không?" An Tri Hạ cười nhạo nói: "Cách này là cách ngu ngốc nhất, đá ghế một cái, cổ kẹt trên lụa chỉ có thể chờ người khác cứu, thử nghĩ xem cảm giác hai tay bóp cổ khó chịu như thế nào, thở không nổi, mặt đỏ tím tái, với cả, chắc bà đây cũng chưa từng thấy qua người treo cổ chết nhỉ?"
"Ở nông thôn tôi từng thấy, người ta khó chịu vì ngạt thở, đại tiểu tiện không tự chủ được, lưỡi thè dài, nhãn cầu như sắp lòi ra, đầu sưng phù xanh đen, xấu xí lắm. Đảm bảo ai nhìn qua cả đời cũng không thể quên!"
"Người thân ai thèm lau rửa sạch sẽ cho bà? Cũng chỉ quấn cái chiếu rồi ném vào đống củi, đốt thành tro, cho vào bình, đào ngẫu nhiên một cái hố rồi chôn thôi."
Đại tiểu tiện không tự chủ?! Nhìn dáng vẻ hờ hững của An Tri Hạ, thật sự không giống bịp bợm. Tuy rằng bà cụ có chút tham lam hung hăng, nhưng rất coi trọng quần áo sạch sẽ chỉnh tề, làm sao có thể cho phép mình rời đi mất mặt như vậy? Nhất định bà ta sẽ tức đến bật xác dậy mất!
Bà cụ tức giận ném lụa trắng sang một bên, run rẩy xuống ghế con: "Tôi sẽ không dọn đi!"
"Được, tôi cũng không cần cho các người thời gian mấy ngày." An Tri Hạ nói rồi bước hai ba bước tới trước mặt bà cụ, duỗi tay ra gắt gao giữ bà ta lại, lúc bà ta định mở miệng chửi bới, trực tiếp cho một viên cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh vào, rồi nhét tất lên, khiến cho người ta muốn ngất cũng không được.