"Ha ha, ông Hoàng, nghe nói các ông bận đến hơn bốn giờ sáng nay, có tận mấy bao tải tiền, thu hoạch cũng tốt nhỉ." Một chủ nhiệm tai to mặt lớn cười ha ha tiến lên, dùng sức vỗ vai chủ nhiệm Hoàng nói, sau đó nhìn An Tri Hạ, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc: "Đây chính là đồng chí nhỏ người đẹp chữ đẹp mọi người bàn tán sao? Sao lại treo tay thế này, viết nhiều hỏng rồi à? Sao không ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi đi, chạy đến đây làm gì?"
"Các người tính toán xong rồi? Không thể nào, nghe nói tận bảy tám kho hàng hoá, làm gì cũng phải nửa tháng mới tính toán xong." Một chủ nhiệm gầy gò khác chắp tay sau lưng không đồng ý nói: "Lãnh đạo chúng ta rất ghét sổ sách lung tung, cuối năm rồi các người còn định kiếm chuyện với ông ấy sao!"
"Không thể nói như thế, chắc là hôm qua bọn họ bán hàng phát điên rồi, kiếm được nhiều tiền như vậy nên rất vui vẻ, tại sao không để cho lãnh đạo xem trước nhỉ?" Một người phụ nữ có mái tóc được buộc cẩn thận và quấn trong một chiếc chụp tóc, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
Mọi người không nhịn được run vai cười ha hả, gật đầu nói phải, một chủ nhiệm đang đứng trước nguy cơ bị giáng chức, đóng cửa hàng, chuyển công tác, ai cũng hiểu tâm lý ham công danh lợi tức thì, để có thể lập thành tích mà chạy chữa đủ kiểu, vất vả mãi mới tìm ra cách giải quyết đống tồn đọng, liền bắt đầu đắc ý kéo nhiều tiền như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
Bọn họ đặc biệt muốn nhìn thấy lãnh đạo nổi giận với ông ấy sau khi xem kết quả kế toán bị lỗ nghiêm trọng, mắng ông ấy vụng về, trực tiếp tuyên bố giải tán hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong. Chuyện vui như vậy nhất định xem rất nhiều đã!
Chủ nhiệm Hoàng đã quen với việc mỗi lần gặp mặt đều bị các chủ nhiệm khác chế giễu, nhưng bị trêu chọc như vậy trước mặt cấp dưới, lớp da mặt dày ông ấy dày công vun đắp vẫn đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc này, hai chỉ huy của hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông: Xã trưởng và chủ nhiệm khu bước vào đại sảnh giữa một đám người, trông thấy chủ nhiệm Hoàng sắc mặt cũng không vui lắm.
"Ông Hoàng, ông phải giải thích rõ ràng chuyện này cho chúng tôi, hôm qua ông nói với tôi là không có hàng để bán, muốn đến đơn vị anh em điều ép kho hàng, cũng không nói qua hoạt động giảm giá tặng quà gì kia." Chủ nhiệm khu bước lên nghiêm túc chỉ trích: "Ông muốn lập thành tích giữ lại cửa hàng Đông Phong này, ai cũng có thể hiểu được. Nhưng ông không thể cầm nhiều hàng tồn kho như vậy mua danh tiếng, làm hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông chúng ta tổn thất nặng nề!"
"Hay rồi, các người làm ầm lên như vậy, ngay cả xã trưởng và chủ nhiệm khu Tây Thành, khu Chiêm Dương, khu Thái Phong cũng nghe nói, suýt chút nữa làm nổ điện thoại văn phòng tôi và xã trưởng sáng nay! Nói đi nói lại đều mắng tôi ngu ngốc, không bán được hàng tồn kho ở kinh đô, không có nghĩa là không bán được ở chỗ khác, xử lý kiểu gì cũng có thể hồi vốn."
Ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng tự mình gọi điện hỏi thăm chuyện này, dù sao tôi và xã trưởng cũng không có mặt mũi nói, ông tự đi giải thích đi!"
Đám người chủ nhiệm Hoàng ngơ ngác, rõ ràng bọn họ đã bán hết sạch bảy kho hàng tồn, cũng lời nhiều tiền như vậy. Sao còn bị người khác quở trách mắng chửi một trận?
"Các người." Xã trưởng cũng không vừa mắt, chỉ chỉ ngón tay: "Khó trách tháng nào hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong cũng lỗ vốn trong tay các người, người không có đầu óc sáng suốt, làm sao có thể kinh doanh tốt? Đến lúc này rồi các người còn không biết hối lỗi sao?"
Vừa nói, ông ấy vừa đưa tay kéo một thanh niên từ phía sau: "Đây là đồng chí Tiểu An cậu đề cử sao? Quả nhiên là một đồng chí tốt, mới đi làm có một ngày đã đảo lộn toàn bộ hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở khu Đông chúng ta!"
"Oái oái, chú nhẹ tay chút, lỗ tai của cháu sắp rụng rồi." Thanh niên kia vừa cười vừa nói, dễ dàng thoát khỏi tay xã trưởng, đi đến bên cạnh An Tri Hạ.