Mọi người nín thở vểnh tai lên mong chờ nhìn chằm chằm An Tri Hạ.
An Tri Hạ cười cười, nhìn về phía chủ nhiệm Hoàng: "Hãy để chủ nhiệm của chúng tôi báo cáo với mọi người." Sau đó bước xuống bục, mang loa đến trước mặt ông ấy.
Chủ nhiệm Hoàng đứng thẳng người, cầm loa hơi kích động cúi đầu chào mọi người, sau đó lấy tờ giấy nhân viên thu ngân kín đáo đưa cho mình: "Hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong chúng tôi đã điều bảy kho hàng hoá từ các đơn vị anh em liền kề, trong thời gian một ngày, doanh số bán hàng là năm mươi tám nghìn sáu trăm năm mươi hai đồng! Phiếu vải..."
Những người có mặt đều đã làm việc với tiền phiếu và hàng hoá trong nhiều năm, bọn họ có thể ước tính hàng hóa trong kho bán được bao nhiêu. Tất cả đều thuộc cùng một thể chế, con đường cung cấp giống nhau, sở thích của mọi người cũng giống nhau nên số lượng và phân loại hàng hóa tồn kho cũng không chênh lệch quá nhiều. Giá trị của một kho hàng đầy đủ là khoảng năm nghìn, giá trị của bảy kho hàng là khoảng ba mươi lăm nghìn, giá bán dựa trên giá vốn tăng từ 20% đến 60%.
Cho nên mọi người đều không tin mà nhìn vào con số trên tờ giấy, hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong đã kiếm được lợi nhuận hơn hai mươi ba nghìn đồng trong một ngày!!! Đây là chưa kể các loại ngân phiếu định mức có thể sử dụng thay tiền.
Đây là khái niệm gì, bằng với doanh thu gần một quý của bọn họ, còn là loại tiêu chuẩn chỉ có thể đạt được vào mùa cao điểm. Nhưng người ta lại làm được trong một ngày, vẻn vẹn giảm giá bán hàng tồn kho cho mọi người, nghĩ đến vừa rồi nhóm mình ngu xuẩn giễu cợt ngạo mạn, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ xấu hổ quẫn bách.
Xã trưởng và chủ nhiệm khu không khỏi đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, nếu phương thức bán hạ giá này có hiệu quả, bọn họ còn phải lo lắng không thu được vốn hàng tồn kho sao? Mọi người cũng dứng dậy kích động vỗ tay theo.
Sau khi đám người bình tĩnh ngồi xuống trở lại, An Tri Hạ tỉnh táo nói: "Từ hoạt động lần này, chúng ta có thể thấy rằng người dân nước ta thực sự sống khá tốt, cũng rất giản dị."
"Chỉ cần chúng ta sử dụng đúng phương pháp, căn bản sẽ không sợ tác động ngày càng tăng của một số trung tâm mua sắm lớn đối với các hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Xét cho cùng, vị trí của hợp tác xã cung ứng tiếp thị khác với vị trí của các trung tâm mua sắm. Một cái là tầm trung đến cao cấp, một cái là gần dân, mỗi cái đều có ưu điểm riêng."
"Nhưng thái độ của các đồng chí trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng ta lại chưa đủ đúng đắn." Lúc này, cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Chúng ta là doanh nghiệp nhà nước, đất nước cho chúng ta công việc, không phải để hàng ngày đi làm nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, đọc báo, đan len, ngủ gật!"
"Công nhân trong xưởng nhà máy làm việc như quay suốt cả tháng trời cũng chỉ nhận được hơn ba mươi đồng lương, còn chúng ta, chỉ cần đưa hàng cho khách và nói giá cả là có thể dễ dàng vượt qua. Chúng ta nên nhận bao nhiêu trong số tiền lương này, có xứng đáng hay không?"
"Tôi nói nhiều, có thể mọi người không phục, cho rằng trình độ của tôi quá thấp để đánh giá. Vậy thì để tôi đánh cược với mọi người, các vị lãnh đạo hãy trở về đào tạo nhân viên, kiên trì mỉm cười với khách hàng trong một tháng, thái độ thân thiện, tích cực hỏi nhu cầu của khách hàng, giúp giới thiệu một hai, và nói hoan nghênh lần sau trở lại."
"Đúng một tháng tới chúng ta sẽ gặp lại nhau, xem xem lợi nhuận của mọi người có thay đổi đáng kể không. Nếu không, tôi sẽ tự nguyện thay phiên đến cửa hàng của mọi người trích lời làm hoạt động giảm giá. Nếu thực sự có tiến bộ thì tôi đề nghị mọi người tiếp tục duy trì."
"Phục vụ theo kịp thì chúng ta mới có thể nói đến phát triển."
"Không biết các vị lãnh đạo có dám đánh cược với tôi không?"