"Cho nên con bé này, cứ tí tí em lại ôm chuyện về mình như vậy?" An Tri Thu vỗ trán, cảm thấy vô cùng bất lực.
"Ôi, người còn sống thì còn phải làm, không làm thì chán lắm, nghĩ lại sáng hôm qua em rảnh rỗi như vậy, còn không có nổi con ruồi mà đánh, cả người liền cảm thấy rất khó chịu." Cô rúc cổ vào chiếc khăn nhung dê, dựa vào lưng anh trai, tay trái ôm lấy vòng eo thon gọn của anh ấy, cười hì hì nói.
Mặc dù mình có một cái siêu thị, trong siêu thị cũng có đầy đủ các sản phẩm điện tử. Nhưng không có mạng, tất cả các sản phẩm điện tử đều ở trạng thái ngoại tuyến, cùng lắm chỉ có thể chơi các trò chơi nhỏ như dò mìn, tiến lên, poker, rắn tham ăn, tetris, zuma và cờ ca rô.
Xem các loại đĩa, sách ghi sẵn, hoặc vào phòng trò chơi điện tử chơi gắp máy và bắn súng...
Những thứ này cô chơi không biết bao nhiêu lần trong một năm qua, lúc đầu có thể chơi vì mới lạ, nhưng chơi một mình mãi, chơi lâu cũng không khơi dậy được bao nhiêu hứng thú.
Chẳng bằng tìm việc gì đó để làm, để giết thời gian, giải trí còn phục vụ mọi người, thực hiện sự thống nhất giữa giá trị cá nhân và giá trị xã hội, hả, từ bao giờ cô lại cao thượng như vậy?
"Đúng rồi anh, hôm nay tiệm cơm quốc doanh các anh cũng họp phải không?" An Tri Hạ đột nhiên nhớ ra, nghiêng đầu hỏi: "Lãnh đạo của anh có nói gì về Bách Phúc không?"
An Tri Thu cười gật đầu: "Ừm, anh đi cùng đầu bếp Trương và dì Tề nhân viên thu ngân. Doanh thu hôm qua của bọn anh khá tốt, vượt qua các tiệm cơm khác những nửa tháng, tháng này ai cũng được nhận thêm mấy hào tiền thưởng."
"Sau này, số lượng nguyên liệu nấu ăn của Bạch Phúc sẽ giống các tiệm cơm quốc doanh khác, chỉ cần duy trì được một tháng thì bọn anh không cần phải lo lắng bị đóng cửa nữa."
"Vậy thì tốt quá, anh à, hương rượu không sợ ngõ sâu, có đủ nguyên liệu nấu ăn, tay nghề anh lại tốt, chắc chắn sẽ có khách quen. Mai mốt anh được chuyển thành phụ bếp chính thức, sau đó trở thành đầu bếp, rồi được điều đến một tiệm cơm quốc doanh đông khách nổi tiếng hơn!"
Nghe em gái nói xong, An Tri Thu cảm thấy rất hăng hái: "Đúng vậy, việc học không có điểm dừng, nấu ăn cũng vậy."
Về đến nhà, trên bàn đã bày sẵn một bàn ăn ngon gồm cơm, gà, cá, trứng, thịt đầy đủ, anh ấy hâm nóng lại, hai anh em ngồi cạnh nhau quanh chiếc bàn lớn, vừa ấp ủ không khí khúc mắc thì đã có người gõ cổng sân.
Hai người nhìn nhau, mặc áo khoác đi ra ngoài, bật đèn ở cổng sân, An Tri Thu trầm giọng hỏi: "Ai đấy?"
"Chị, chị Trần đây!"Người phụ nữ bên ngoài cười đáp lại: "Chị tới đưa hợp đồng cho thuê nhà cho hai đứa."
Mở cổng, không chỉ có người phụ nữ đó mà còn có vài người khác ở cùng sân với cô ấy, trên tay bọn họ đều cầm rất nhiều giấy tờ.
"Hai anh em các em thật là bận rộn, cả ngày hôm qua không thấy bóng dáng, hôm nay cũng về muộn như vậy, nếu không phải bé con nhà chị trông thấy các em đạp xe về thì hết năm cũ mất." Chị Trần chính là người phụ nữ thông minh kia: "Chị là người thiếu kiên nhẫn, nếu không làm xong chuyện này, trong lòng sẽ khó chịu, cả năm không yên, các em cũng đừng trách mọi người làm phiền bữa tối tất niên nhé."
Hai anh em cười chào hỏi, mời mọi người bước vào phòng chính.
Đèn trong phòng sáng hơn đèn bên ngoài, lúc này mới nhìn rõ ai cũng bưng đĩa tới, có người là sủi cảo trắng mập, có người là thịt khô hầm đậu giác tương bóng loáng, có người là thịt gà trống hầm khoai tây, còn có người là cá hấp nguyên con!
"Đây là cách chúng tôi chào đón hàng xóm, góp ít đồ ăn cho hai người." Nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn cơm hai anh em nhà họ An, đám người ngược lại cảm thấy chút đồ ăn ngon nhất trong nhà trên tay mình hơi tầm thường, lúng túng giải thích.