Tiễn người đi, ai nấy đều có chút kinh ngạc, sau đó lại bĩu môi đi làm việc riêng, thu được ba đồng, tiền thưởng nhiều nhất là một hai xu, còn không đủ một tách trà nữa.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị đã bắt đầu có khách, đa số đều xách giỏ, túi đến quầy An Tri Hạ mua chút vật dụng dầu, muối, tương, dấm, diêm, nhìn thấy cô bé xinh xắn khéo miếng ngọt ngào, đám người chưa bao giờ được dỗ ngon dỗ ngọt không nhịn được vui vẻ mua thêm đồ, trở về nói chuyện phiếm, hàng xóm cũng tò mò đến hóng chuyện.
Hay lắm, đây không phải là đồng chí Tiểu An hai ngày trước mua một phát mấy căn nhà ở Hoa Nam, còn thành công thu hồi lại nhà ở sao? Dáng người xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng không giống người doạ khách thuê nhà số năm mươi sáu phải dọn ra ngoài trong vòng một đêm?
Để thỏa mãn sự tò mò và đến gần nhân vật nổi tiếng hơn, mọi người đều giả vờ như nhà thiếu nước tương, dấm, muối, nhao nhao mang giỏ rau tới. Nhưng khi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị lại được chào đón bằng nụ cười câu chúc mừng năm mới, ai có thể từ chối thái độ nhiệt tình như vậy? Vừa buông tay ra túi đã trống trơn.
Khách hàng vừa bước vào cửa chạy sang các quầy khác, chỉ cần nghiêng mắt sang bên này hóng chuyện, An Tri Hạ sẽ nở nụ cười rạng rỡ chào đón, hỏi xem bọn họ có muốn mua một ít bánh ngọt, kẹo đường mới làm về cho gia đình không.
Có vài người ngại ngùng cười khoát tay, trong khi những người khác lại thật sự bước tới mua thứ gì đó.
Sau một ngày, nụ cười của cô vẫn không thay đổi, chân thành, trong sáng, giọng nói cũng ngọt ngào, nhẹ nhàng, lời nói khéo léo khen ngợi. Đến giờ tan làm, tất cả nhân viên bán hàng đều nhìn cô bằng ánh mắt khác, mà chủ nhiệm Quý đứng ở cửa sau quan sát cả ngày cũng sắc mặt phức tạp bước ra.
"Con bé này bướng bỉnh thật đấy." Bà ấy khẽ thở dài nói: "Mô hình quản lý và vận hành thị trường của hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng tôi, hay thậm chí toàn bộ kinh đô đã được cố định, căn bản không phải là thứ mà cô có thể rung chuyển một sớm một chiều. Đúng rồi, doanh số bán hàng của các cô hôm qua rất đẹp, nhưng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, khó có thể tạo một hoạt động giật gân như vậy lần thứ hai."
"Chuyện đánh cược giữa chúng ta lần này coi như xong đi, hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong sẽ không đóng cửa, cô để tâm đến cửa hàng mình phụ trách, sau này nhất định sẽ phát triển tốt hơn."
"Chủ nhiệm Quý, bà tới đúng lúc quá, có thể giúp chúng tôi làm chứng được không?" An Tri Hạ mỉm cười, không đáp lại lời bà ấy mà lấy hóa đơn bán hàng ra, tay trái cầm bàn tính lắc mạnh, bắt đầu tính toán sổ sách.
Ngón tay của cô rất đẹp, thon dài, trắng nõn lạ thường, tốc độ chuyển động của những hạt châu đen tuyền rất nhanh và nhịp nhàng, khá thích mắt.
"Hôm nay tôi tiếp được tổng cộng một trăm tám mươi sáu khách hàng, doanh thu là ba trăm bốn mươi bảy đồng năm hào ba xu, lợi nhuận là một trăm sáu mươi ba đồng bốn hào năm xu, tức là hôm nay tôi có thể nhận được một đồng sáu hào ba xu." Sau khi gõ xong con số cuối cùng, An Tri Hạ không khỏi dùng mu bàn tay xoa xoa các cơ trên mặt đã cứng đờ vì cười.
"Sao có thể nhiều như vậy?!" Mọi người không tin lại gần, nhìn xấp ngân phiếu định mức của An Tri Hạ, còn kéo nhân viên thu ngân qua tính lại.
Nhân viên thu ngân kia tính đi tính lại ba lần, đều là số này.
Đám người trợn tròn mắt, nếu ngày hôm đó hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa không bán được một, hai mặt hàng lớn, thì ngoại trừ ngày nghỉ lễ, sẽ không có doanh số hàng ngày nào vượt quá số tiền này. Huống chi cô chỉ bán kim chỉ và bánh kẹo.
"Hôm nay tôi đã làm rất tốt, tôi tin lần sau bọn họ sẽ sẵn lòng mua đồ của chúng ta, cho dù tiền thưởng không nhiều như hôm nay thì cũng phải gần tám hào." An Tri Hạ cười nói: "Nếu như mọi người cũng bán đồ ở quầy của mình như vậy, thì tiền thưởng mỗi ngày đâu chỉ có một hai đồng?"