"Không biết chủ nhiệm Quý có bổ sung gì không?"
Chủ nhiệm Quý im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: "Đã muộn rồi, mọi người thu dọn đồ đạc tan làm về nhà ăn cơm đi."
Nhóm nhân viên bán hàng vẫn đang đắm chìm trong câu nói cuối cùng của An Tri Hạ, 20% lợi nhuận vượt mức sẽ dùng làm tiền thưởng, sức hấp dẫn này thật lớn! Bọn họ hít một hơi thật sâu, thầm hạ quyết tâm bắt đầu từ ngày mai phải đối xử thật tốt với khách hàng, cố gắng kiếm thêm tiền thưởng cho mình.
"Tôi nói thêm một điều nữa, bắt đầu từ ngày mai, nhân viên của các hợp tác xã cung ứng tiếp thị khác sẽ đến tham quan học tập. Mọi người phải thể hiện thật tốt, gây ấn tượng với họ bằng khả năng bán hàng đẹp mắt của mình. Hãy để họ thấy sự chuyên nghiệp của mọi người, không phụ thành tích top ba hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông Thành. Nhân tiện, hãy để họ sao chép những tài liệu này. Chỉ khi lợi nhuận tổng thể của các hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông Thành tăng lên, mọi người mới có thể được hưởng thêm tiền thưởng. Mọi người gánh vác trách nhiệm nên hãy cố gắng lên, tôi rất xem trọng mọi người!" Nói xong, An Tri Hạ xách đồ cười chào tạm biệt bọn họ, để lại một nhóm người nhiệt huyết sôi trào mà rời đi.
Trời vẫn chưa tối, An Tri Hạ đạp xe đến tổng bộ, nhân viên đã tan sở, nhưng vẫn có người trực. Cô để lại lời nhắn cho xã trưởng, chủ nhiệm khu và bộ trưởng Lý, để ngày mai bọn họ họp sẽ cho nhân viên bán hàng của từng hợp tác xã cung ứng tiếp thị thay phiên nhau đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa tham quan học tập.
Cô tin rằng khi nhìn thấy trạng thái làm việc hăng hái của nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa, cộng thêm tiền thưởng treo trước mặt, nhất định những người khác cũng sẽ thay đổi mô hình bán hàng truyền thống. Phục vụ cải thiện tổng thể mới có lợi cho sự phát triển của chương trình khuyến mãi tiếp theo.
Về đến nhà, An Tri Thu đã đang bận rộn trong bếp, thấy em gái về thì ló đầu ra cười nói: "Hôm nay em không đi làm mà vẫn bận hơn anh, mau đi tắm rửa đi, anh sẽ hấp sủi cảo!"
An Tri Hạ lanh lảnh trả lời, cởi bộ quần áo dày cộm ra, sau khi tắm rửa xong, trên bàn đã đầy ắp đồ ăn, bao gồm sủi cảo, nước chấm, canh sủi cảo, trứng tráng hành hoa và thịt hầm khoai tây.
Cô cắn đũa nói: "Anh, hai ngày nay em đang sắp xếp công việc cho chị dâu, cố gắng để chị ấy tới đây sớm. Trong nhà quạnh vắng quá, muốn ăn gì ngon cũng phải cân nhắc làm có ăn hết được không."
An Tri Thu sắc mặt đỏ bừng, nói: "Ăn nhanh đi, sắp nguội rồi."
Ăn tối xong, hai người mở radio nghe chút kịch nói, tiểu phẩm mừng năm mới được phát lại tối qua, ai ngờ An Tri Thu lại lấy giấy bút ra viết thư.
An Tri Hạ đen mặt: "Anh, hôm qua và hôm kia anh cũng viết rồi, hôm nay lại viết tiếp sao? Ít nhất cũng phải đợi thư của chị dâu đến đã chứ."
An Tri Thu lườm cô một cái, nghiêm túc nói: "Anh đang viết thư cho chị dâu của em không phải để nói linh tinh, chỉ nhắc cô ấy lúc gửi thư nhớ gửi kèm sách giáo khoa cấp ba thôi, không phải em quên mang theo sao?"
"Giải thích là che giấu, che giấu là sự thật." An Tri Hạ hừ hừ, nghịch nghịch tay, đột nhiên hỏi: "Anh, ngày mai anh có đi làm không?"
"Ngày mai là cuối tuần, đương nhiên là anh được nghỉ. đầu bếp Trương và anh Thành trực ban." An Tri Thu không ngẩng đầu lên trả lời.
"Anh này, hay là ngày mai chúng ta về nhà đi?" Cô hai mắt óng ánh tiến đến trước mặt anh trai: "Khang Hiểu Hoa luôn giả vờ là hiền thê lương mẫu, dùng chữ hiếu áp bách chúng ta. Chúng ta trở về kinh đô rồi, Tết không về nhà cũng không tốt, sau này bị hàng xóm bàn tán, có khi lại đổ thừa nói xấu chúng ta nữa."
An Tri Thu dùng ấn mạnh ngòi bút, tờ giấy viết thư bị thủng một lỗ, xung quanh dính đầy mực đen tuyền. Anh ấy vẻ mặt không kiên định nói: "Chúng ta phải trở về xem sao."