"Hết lần này đến lần khác, ha, cho dù lúc đó ông nói trước mặt chúng tôi, em trai mắc bệnh cần tiền, chúng tôi cũng sẽ không nói hai lời liền đưa tiền cho ông.
Chứ không cần ông tự quyết định bán em gái tôi cho nhà họ Khang, đổi lấy ba trăm đồng!
Ông đi mà sống với ba đứa con trai ông cùng với đám con của mẹ kế đi, tự giải quyết cho tốt. Hạ Hạ, Hồng Diệp, chúng ta đi!"
An Tri Hạ không biết lấy từ đâu ra một cây kéo cũ, đi về phía ông An, lúc mọi người đang ngây người sợ hãi, cô đã răng rắc một tiếng cắt phăng một nhúm tóc sát da đầu.
"Mày muốn làm gì!" Khi chiếc kéo lạnh lẽo tiếp xúc với da đầu, tim của ông An suýt chút nữa nhảy ra ngoài, chân mềm nhũn ngồi xuống ghế: "An Tri Hạ, tao là cha mày đấy!"
An Tri Hạ lấy chiếc khăn tay, gói cẩn thận nhúm tóc đó, nhìn về cái ót bị trọc mất một mảng của ông An, lắc lắc chiếc khăn trong tay khẽ cười nói: "Sau này không phải nữa rồi, tôi trở về sẽ đi lập bài vị cho ông."
"Mày, mày thật khốn nạn!" Ông An sờ đầu, tức đến thở gấp: "Tao xui tám đời, mới gặp phải bọn quỷ đòi nợ chúng mày, chúng mày đi đi, đừng bao giờ trở lại! Dù sao tao cũng viết di chúc xong xuôi rồi, căn nhà này không có phần của chúng mày, sẽ do bốn anh em bọn nó thừa kế!"
Thời đại này ngoại trừ đi lính, hoặc là những thanh niên cá biệt mới để đầu đinh, mái tóc dày rậm của đàn ông giống như mũ quan vậy, tóc rẽ ngôi ba bảy. Để kiểu đầu trọc chính là phạm tội chết!
"Sai." An Tri Hạ bình tĩnh nói: "Căn phòng này có một phần là của mẹ chúng tôi, hơn nữa còn chiếm hơn nửa, ông không có quyền xử lý." Bằng không, Khang Hiểu Hoa cũng sẽ không tính kế anh trai như thế.
Nói xong, một tay cô kéo anh trai, một tay kéo Phương Hồng Diệp, cười nhẹ nói: "Anh, chị dâu, chúng ta trở về nhà nhé? Đến đây một chuyến phí mất bao nhiêu sức, chúng ta phải ra quán ăn một bữa để bổ sung, sau đó đi dạo phố giải tỏa tâm trạng!"
An Tri Thu cười dùng sức vò tóc cô: "Hôm nay anh với chị dâu mời, em không cần tiết kiệm cho bọn anh, vui vẻ là trên hết!"
"Đúng." Phương Hồng Diệp cười gật đầu nói: "Chị cũng phải chiếm chút lợi ích cùng em ăn một bữa thật lớn."
An Tri Hạ bắt đầu kể tên các món ăn.
Nhìn ba người tay trong tay cười nói rời đi, sự thân mật, hạnh phúc đó là điều mà người nhà họ Khang không bao giờ giả bộ được. Dường như cũng trong căn nhà này, An Chí Bình cũng đã từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
"Cha, con cũng muốn ăn thịt kho tàu, chân giò hầm nước tương..." Cặp sinh đôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói.
An Chí Bình phục hồi tinh thần, xoa đầu hai đứa bé, bình tĩnh nói: "Chờ lát nữa mẹ mua thịt về, buổi trưa ăn thịt hầm. Các con đừng có tranh phần. Các con phải cố gắng thay cha, sau này cha còn đợi hưởng phúc của các con đấy."
Cặp song sinh chỉ nghe thấy buổi trưa có thịt ăn, liền vội vàng gật đầu, làm gì có để tâm đến nửa vế sau chứ?
Ba người nhà họ An đi một vòng giữa trung tâm thành phố, lái xe trở về, lúc đi qua bưu điện còn bị anh chàng đưa thư sắp tan làm gọi lại.
"Đồng chí An Tri Thu, đồng chí An Tri Hạ, có thư và kiện hàng của anh chị."
Nói xong chàng trai hì hục vác hai bao tải ra, lau mồ hôi trên trán, cười cười đưa phiếu ký tên.
Phương Hồng Diệp thò đầu ra nhìn, dở khóc dở cười nói: "Kiện hàng năm mới còn đến muộn hơn cả em."
Kiện của An Tri Thu đương nhiên là từ nhà họ Phương gửi, nhưng kiện còn lại của An Tri Hạ là của Phòng Viên gửi.
Cầm chặt phong thư dày, khóe môi An Tri Hạ không nhịn được cong lên.
Nhìn em gái mang dáng vẻ xấu hổ xen lẫn vui vẻ, An Tri Thu còn có gì không hiểu nữa? Anh ấy buồn bực sánh vai cùng em gái, nhỏ giọng hỏi: "Em nghĩ kĩ rồi?"
An Tri Hạ cắn môi ngượng ngùng gật đầu: "Em muốn thử xem, cho dù kết quả ra sao, ít nhất cũng sẽ không nuối tiếc."